Ta phủi phủi vạt váy đứng dậy, hì hì, ta lại lừa hắn rồi.
Sân Mã Cầu.
Công chúa thúc ngựa vung roi, dưới ánh Mặt Trời rực rỡ vô cùng nổi bật, Thẩm Ngộ Niên luôn giữ khoảng cách không xa không gần.
Công chúa ghi được một quả, trên sân vang lên một tràng reo hò, giây phút tiếp theo, chiếc gậy mã cầu trên tay nàng ta tuột khỏi tay, cả người lắc lư trên lưng ngựa.
Thẩm Ngộ Niên phi thân xuống ngựa, vững vàng đỡ lấy Công chúa ngay khoảnh khắc nàng ta rơi xuống.
Thẩm Ngộ Niên vẫn còn kinh hồn chưa định, hắn tưởng Công chúa chỉ bị choáng váng thông thường, thở phào nhẹ nhõm khi nàng ta chạm đất.
Cho đến khi Công chúa đột nhiên nôn ra một ngụm máu, hắn sững sờ, "Điện hạ!"
Thẩm Ngộ Niên từ từ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám đông hỗn loạn đ.â.m thẳng vào ta, quá xa, ta không thấy rõ sắc mặt hắn, nhưng chắc chắn là muốn g.i.ế.c ta.
Đầu tiên là Tề Ngọc hô to một tiếng: "Người đâu! Hộ giá!"
Làm sao ta có thể để mình lộ sơ hở, ta ngước nhìn ánh Mặt Trời, thầm đếm thời gian trong lòng, một, hai, ba...
Đầu tiên là tiểu thư họ Lý bên cạnh ta đột nhiên ôm bụng kêu đau: "... Hự... Bụng ta đau quá..."
"Cứu ta..."
Giống như ném một hòn đá xuống hồ, những người bên lề sân ngã xuống liên tiếp, nôn mửa đau bụng, tiếng rên rỉ vang lên.
Ta nhíu mày, phun ra một ngụm máu, cũng thuận thế trượt xuống đất.
Sân đấu lập tức hỗn loạn, tiếng kêu có độc, có thích khách, đủ loại âm thanh lộn xộn vang lên.
Điều thú vị là, tất cả những người trúng độc đều đã uống rượu Tĩnh vương mang đến, mà Tĩnh vương và các gia tướng của hắn lại đứng yên lành, nổi bật một cách kỳ lạ giữa một vùng kêu than.
Tề Ngọc gầm lên một tiếng: "Tĩnh Vlvương dám mưu hại Công chúa!"
Tình thế này, Thẩm Ngộ Niên đã không còn bận tâm ta hạ là độc d.ư.ợ.c hay mê dược.
Hoàng thượng từ trên đài đứng dậy, làm đổ cả tách trà trên án kỷ, mắt rồng đầy phẫn nộ.
Giờ Ngọ, Công chúa có mời Hoàng thượng đi, nếu lúc đó Người đi, có lẽ giờ Người cũng bị nôn m.á.u hôn mê trên sân.
Người sẽ nghĩ, có lẽ, kẻ đối phương muốn hại chính là Người.
Hoàng thượng lập tức hạ lệnh, phong tỏa Hành Cung và sân đấu, trước khi điều tra rõ ràng, không ai được phép rời đi, "Trẫm muốn xem, kẻ nào dám hại Trẫm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta co quắp trên mặt đất, đau đến mồ hôi lạnh rịn ra, lợi dụng ống tay áo che chắn, ta giấu đi một nụ cười lạnh.
Đại Lý Tự Khanh và Phò mã dẫn đầu, ra lệnh điều tra kỹ lưỡng. Người đưa rượu, người hâm rượu, người có liên quan rất nhiều, trong đó có ta.
Cả ngày trôi qua, cuối cùng mới đến lượt ta bị thẩm vấn.
"Ọe..." Ta đột nhiên chống người dậy, một ngụm m.á.u tươi phun chính xác lên tấm chăn gấm, khiến Đại Lý Tự Khanh giật mình.
Triệu chứng của ta là nặng nhất trong số những người trúng độc.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Ta yếu ớt nắm lấy màn trướng, đầu ngón tay run rẩy: "Ta... ta chỉ theo lệnh Công chúa rót rượu... Phò mã ngay bên cạnh nhìn, ta căn bản không làm gì cả."
Ta ho ra một ngụm m.á.u đúng lúc, Phò mã nhíu mày: "Đúng vậy, ta ngồi ngay bên cạnh Công chúa, Nguyên Xảo cô nương không có gì bất thường."
Ta nói xong câu đó, liền ngất đi.
Ba ngày sau, khi bệnh tình của mọi người dần thuyên giảm, bệnh tình của Công chúa lại chuyển biến xấu nhanh chóng, Thái y bó tay.
Nàng ta sẽ không qua khỏi đâu.
Tụ lý càn khôn (kỹ thuật trong tay áo) của ta luyện đến mức xuất thần nhập hóa. Độc của Công chúa không phải được hạ trong rượu, mà là trên y phục của tỳ nữ nàng ta.
Nàng ta thích nhất để tỳ nữ mát-xa cho mình, khi mát-xa, độc tính ngấm qua da vào ngũ tạng lục phủ, sau đó kết hợp với độc tính trong rượu, tạo thành một loại độc mới, khiến Thái y cứ nghĩ Công chúa trúng cùng loại độc với những người khác. Cuối cùng bị chậm trễ chữa trị.
Điều này phải cảm ơn sư phụ lão Lại Đầu đã truyền dạy hết mình, hắn có nhiều đồ hại người này nhất, luyện những hài tử kia thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Công chúa hôn mê bất tỉnh, Thái y liên tục lắc đầu.
Ta theo một đám Mệnh phụ giả vờ đến thăm bệnh trở về, đang soi gương chải tóc, gương mặt xanh mét của Thẩm Ngộ Niên xuất hiện không hề báo trước.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi lại lừa ta, rốt cuộc ngươi đã làm gì? Ngươi còn có thể nói ra một lời thật nào không!"
8.
Ta thu lại nụ cười, cũng không diễn kịch với hắn nữa: "Đại lang quân, ngày Thẩm phủ bị xét nhà, tuy nói là diễn kịch, nhưng Công chúa căn bản đã hạ tử thủ (đòn chí mạng)."
"Lúc đó ta nấp một bên, tận tai nghe thân tín của nàng ta nói, phải có nhiều người c.h.ế.t mới giống thật. Có bao nhiêu người c.h.ế.t trong phủ, ta đều đếm rõ."
Sắc mặt Thẩm Ngộ Niên dần trở nên u ám.
"Lúc đó Ngộ Xu ở ngay bên giếng, ngây ngô chẳng biết gì, con bé đang tìm cha mẹ mình, tìm Đại ca ca của mình... "
"Nếu không phải ta kịp thời kéo con bé đi, Người nghĩ Công chúa sẽ tha cho một hài tử ngây dại sao? E rằng con bé phải c.h.ế.t đi mới khiến người khác tin tưởng chăng?"
"Vậy lần sau thì sao?"
Ngộ Xu là bảo bối trong lòng những người Thẩm gia, nếu lúc đó Thẩm Ngộ Niên có mặt, e rằng hắn đã rút đao g.i.ế.c người rồi.