Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 372: Ẩu đả bên ngoài



Chương 372 : Ẩu đả bên ngoài

“……”

Lee có chút kinh ngạc trước thái độ của vị mục sư nhỏ này.

“Là do ta quá thất lễ rồi, vậy thì khi nào có thể gặp lại người?”

Johnny quan sát Lee, thấy hắn cũng không có ý muốn gặp mục sư bằng được thì sắc mặt liền dịu lại.

“Nếu như ngài muốn xưng tội, thì ta có thể giúp ngài hẹn trước, gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra ở trấn, nên thời gian xưng tội cũng đã kín hết cả rồi, may mà có một vị tiên sinh đã tạm thời hủy lịch hẹn, ta có thể cho ngài vào.”

“Vậy thì tốt quá.” Lee tỏ ra kinh hỉ.

“Vậy thì 2 giờ chiều chủ nhật tuần này, ngài đến đúng giờ là được, cha xứ sẽ chờ ngài ở đây.”

Tuy không gặp được mục sư, nhưng may là cũng hẹn được thời gian gặp lại vào lần tới, Lee vui vẻ dưới sự dẫn dắt của Johnny mà ra khỏi cửa nhà thờ.

Johnny và Fane đang chờ bên ngoài, ở bên chân Johnny còn có mấy con chim bồ câu rơi xuống, không biết tại sao mà lại không sợ người cứ vây quanh hắn ngửi ngửi gì đó.

Johnny không thích những con vật nhỏ này, nhấc chân vung lên, bồ câu vỗ cánh bay đi, rụng lại một ít lông trắng.

“Không ngờ ngươi cũng khá có duyên với động vật đó chứ.”

Giọng của Fane cho dù nói bình thường thôi cũng tự có tính mỉa mai.

Johnny kể từ khi tỉnh lại ở trong giáo đường thì liền cảm thấy nóng nảy, dường như là thiếu một thứ gì đó, nghe được lời của Fane liền không nhịn được mà nổi nóng,

“Sao thân thể biến thành nữ nhân thì tâm lý cũng đồng hóa luôn rồi? Ngươi có biết ngươi bây giờ ồn ào lắm không hả?”

Câu nói này như mồi thuốc nổ, ánh mắt Fane liền lạnh xuống.



“Ngươi biết ngươi đang nói gì không vậy? Cái gì đã cho ngươi cái ảo giác ta là người dễ chọc vào thế hả?”

Vốn dĩ hai người không cùng đường, bằng vào địa vị của bọn họ trong nhà tù, cũng chỉ có tù nhân cấp S và giám ngục mới có thể đè đầu được bọn họ, lần này bị giám ngục Payne ép buộc mà phải đưa người an toàn về, sự bất mãn từ lâu đã tích tụ, chỉ đợi một cái cớ để bùng nổ mà thôi.

“Ta nói gì à? Ta nói bây giờ ngươi chỉ là một con đàn bà, cả ngày nói chuyện âm âm dương dương, ta thấy sau khi về ngươi cũng nên đổi lại tính đi, ta sẽ trả tiền cho ngươi!”

“Ha, xem ra là ngươi khinh thường nữ nhân rồi, bây giờ thì để cho ngươi tự mình cảm nhận cái cảm giác biến thành nữ nhân đi!”

Hai người ngay trước mặt nhà thờ tranh cãi nhau, không thể dùng v·ũ k·hí, thì liền giở tay chân lên đối phó lẫn nhau.

Một nam nhân đánh nhau với một nữ nhân, mà lại không hề là sự áp đảo nghiêng về một phía, khung cảnh kỳ lạ này dân cư trong trấn chắc chắn chưa từng thấy qua.

Thế là, rất nhanh có người chạy đến vây xem.

Những tín đồ trước đây đến nghe cha xứ giảng giải cũng dần trở lại, bắt đầu chỉ trỏ bọn họ.

Lee vừa cùng Johnny đi ra thì thấy chính là cảnh tượng này.

Hắn không thể tin mà nhìn hai vị đồng đội, cũng không muốn nói là mình quen biết bọn họ.

Dù gì cũng là tù nhân cấp A, sao bọn họ lại bị cảm xúc khống chế trong phó bản được, cho dù có mâu thuẫn đến mấy đi chăng nữa, cũng không nên giải quyết vào lúc này và ở địa điểm như thế này chứ.

Lee xin lỗi liếc Johnny một cái, rồi liền lập tức tiến lên kéo người tách ra.

Hắn phải dùng hết sức lực của mình mới kéo hai người ra được.

“Hai người rốt cuộc là làm sao vậy hả? Mấy người bị điên rồi hả? Không thấy là có bao nhiêu người đang nhìn sao?”

Lee hạ thấp giọng, ra hiệu cho họ nhìn xung quanh có bao nhiêu người đang vây xem.

Johnny và Fane lúc này quần áo đã xộc xệch cả rồi, vừa rồi khi ra tay thì bọn họ cũng không hoàn toàn mất lý trí, mà không hề dùng v·ũ k·hí và kỹ năng, chỉ đơn thuần là dùng cơ thể giao chiêu mà thôi.



Johnny vì thân thể ở trong phó bản là cảnh sát nên chiếm được chút lợi thế, áo măng tô trên người Fane đã bị xé nát, để lộ ra dáng người yểu điệu bên trong.

Một số nam nhân đứng ở bên cạnh đã dời mắt xuống phía hắn, khiến cho Fane có một cảm giác rùng mình nổi lên da gà.

“Mọi người không sao chứ?”

Đột nhiên, một giọng nữ từ đám người vang lên.

Là Annie.

Trên mặt thiếu nữ tóc đen mang vẻ nghi hoặc, dường như không ngờ sẽ xảy ra tình huống như thế này.

Ba người bọn họ là bị nàng mang đến trấn, nếu như bọn họ mà xảy ra chuyện gì thì Annie cũng sẽ bị liên lụy vào.

Nàng luôn chưa đợi ba người đến tìm, nên liền đến chỗ trọ của bọn họ trước, nhưng người ở đó cũng không hề hay biết gì về nơi mà bọn họ đã đi, chỉ có thể đi dọc con phố mà nghe ngóng xem có ai nhìn thấy ba người đó không.

Thế là Annie liền bị chỉ đến nhà thờ, dù sao gương mặt lạ lẫm đến đây cũng rất nổi bật.

Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kỳ dị của ba người, Annie thu lại sự nghi hoặc trong mắt, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Nàng ngẩng đầu lên thì đó là một thiếu niên đang đứng phía trước nhà thờ.

Bọn họ trước đó đã từng gặp nhau trong nhà trọ, Annie còn từng lại gần an ủi đối phương.

Tiểu Johnny sau khi nhìn thấy vụ việc ở bên ngoài giáo đường kết thúc thì liền mỉm cười gật đầu với bọn họ, rồi quay lại trong giáo đường.

Lee không muốn để những hành động của Johnny và Fane lôi sự chú ý của npc đến, chủ động nói với Annie hai người đó trước đây là tình nhân, do bạn trai n·goại t·ình nên chia tay, hai người không ngờ gặp nhau ở đây, vì cãi nhau vài câu liền đánh nhau luôn.



Johnny dưới chuyện này bị gắn thêm cái mác vừa n·goại t·ình mà còn đánh nữ nhân, vẻ mặt thì trông như than nồi.

Fane đứng một bên hừ lạnh, giống như là thừa nhận lời của Lee nói vậy.

Annie không hề nói mình tin vào cái cớ này, mà những cư dân xung quanh thì lại rất tin tưởng, chủ động lên tiếng giúp Fane chỉ trích Johnny, còn nói loại nam nhân đó ở chỗ bọn họ đều sẽ bị sứ giả của chúa bắt đi.

Lee không biết họ là đang nói đùa hay thế nào, nhưng có thể di chuyển sự chú ý khỏi hành động đánh nhau của bọn họ thì coi như là được.

Hắn phát hiện thanh niên tóc trắng không hề ở bên cạnh Annie, nên cũng mở miệng hỏi người kia đã đi đâu.

Theo những quan sát của Lee lúc này mà nói, thì thanh niên kia rất có thể là có ý với Annie, nhưng quan hệ của hai người họ thì lại có vẻ không giống người yêu, mà Annie tuy nhìn qua có vẻ dễ gần, trên thực tế thì tâm tư rất khó đoán, cũng chưa từng kể với bọn họ về thân thế của mình.

Nếu không phải là đến tham gia đám tang lần này, thì bên tòa soạn của hắn cũng sẽ không hề biết Annie còn có một người anh trai.

“Sắp đến giờ tổ chức t·ang l·ễ rồi, Phil hắn đang ở bên kia giúp một chút, chúng ta nên về thôi.”

“Ừm, xin lỗi vì làm phiền cô.”

Lee thành khẩn nói với Annie.

Annie khẽ mỉm cười: “Ngài không cần phải xin lỗi ta, dù sao thì hai người bọn họ đâu có quan hệ gì với ngài đúng không?”

Lee bỗng cảm thấy cứng họng, cũng nhận thấy được thái độ của mình có gì đó không đúng, bản thân mình ở trong phó bản với Annie mới nên thân thiết, hai người kia cũng chỉ là người lạ gặp mặt vài ngày trước.

Mà bản thân lại đi cùng với hai người lạ mà đến nhà thờ, điểm này cũng rất là khả nghi.

Lee vừa đi vừa lén lút quan sát vẻ mặt của Annie, thấy sau khi nói câu đó thì nàng cũng giống như không có gì xảy ra, hoàn toàn không có ý truy hỏi việc bọn họ đến nhà thờ là để làm gì.

Đây là không để ý đến, hay là đã sớm đoán ra cái gì?

Lee không hề xem thường chỉ số thông minh của npc trong phó bản, hơn nữa thiết lập của Annie còn là nhà văn chuyên viết trinh thám nổi tiếng, người mà không đủ IQ chắc chắn không gánh nổi danh tiếng này rồi.

Johnny và Fane cả một đường đi đều giữ im lặng, cũng ý thức được bọn họ vừa rồi đã làm hỏng chuyện.

Bốn người cứ trong bầu không khí như vậy đến nhà anh trai của Annie, cũng chính là nơi để cỗ quan tài của sĩ quan Artha được an vị.

Họ muốn cùng với hàng xóm ở đó khiêng quan tài ra nghĩa địa ngoại ô.