Ren khẽ vuốt ve thanh kiếm thép. Tâm trí trống rỗng của cậu dần hòa quyện vào đêm đen. Nhưng rồi... Một suy nghĩ lóe lên.... ‘Mình vẫn có việc phải làm...’ Ren khẽ vuốt ngón tay, mở bảng nhiệm vụ: [Nhiệm vụ] Săn lùng Elite Dire Wolf. Tình trạng: Đã hoàn thành.
Cậu đứng bật dậy khỏi chiếc ghế cũ, không quay đầu mà chạy thẳng một mạch về phía cổng thị trấn. Nơi đặt bảng nhiệm vụ treo thưởng. Bảng nhiệm vụ vẫn đứng đó, lặng lẽ dưới ánh sáng mờ nhạt của những chiếc đèn pha lê tối.
Ren thở hổn hển, những hơi thở gấp gáp tỏa ra làn sương mỏng trong không khí lạnh. Cậu đưa tay lướt nhanh qua các tờ giấy dán chằng chịt trên bảng, ánh mắt quét qua từng nhiệm vụ như đang tìm kiếm điều gì đó...cho đến khi dừng lại. Tờ giấy cũ kỹ vẫn còn ở đó. Ren xé vội tờ giấy treo thưởng.
Cậu lần theo vị trí hướng dẫn đến nơi trả nhiệm vụ. Con đường không phức tạp cũng không dài. “Ồ...là cậu à? Nhà thám hiểm?” một giọng nói có phần quen thuộc bỗng vang lên khi Ren tới nơi trả nhiệm vụ.
Đó là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên với gương mặt nghiêm túc và cứng rắn. Ren có thể trông thấy vài ngọn tóc bạc lấm tấm trên mái tóc ngắn và đen của ông ta.
Người đàn ông khẽ nhíu mày khó chịu khi thời gian nghỉ ngơi quý báu của mình bị xâm phạm, khi chỉ còn vài tiếng nữa là trời sẽ sáng. Ông sẽ phải tiếp tục công việc của mình. “Cậu đến tìm ta có việc gì? Nếu để cảm ơn thì miễn đi.” ông ta phất phất tay.
Ren sững người trong giây lát, cậu vẫn chưa nhận ra người đàn ông này. Phải mất một lúc thì Ren mới nhớ, giọng nói này, là của người chỉ huy lính gác đã xua đuổi con Giant Elite Dire Wolf. Và cứu cậu cùng những người khác.
Lúc đó, cả khuôn mặt của người đàn ông bị giấu sâu trong lớp mũ giáp thép. Ren không nhìn ra được Còn giờ đây, ông ta mặc một bộ thường phục kiểu trung cổ, hệt như những npc khác.
Ren đứng yên một lúc, nhìn người đàn ông trước mặt. Cậu không biết phải đáp lại thế nào, cảm ơn thì bị từ chối, mà nói điều gì khác thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cậu đến đây chỉ để nhận phần thưởng, nhưng giờ lại đứng đối diện với người đã cứu mình, không khỏi cảm thấy một cảm giác lạ lẫm. “…Không phải để cảm ơn.” Ren đáp khẽ, tay siết chặt tờ nhiệm vụ.
Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt sắc bén lướt qua cậu một lượt. “Vậy thì sao? Cậu muốn gì?” Ren không nói ngay. Cậu giơ tờ nhiệm vụ ra trước mặt ông ta. “Tôi đến để báo cáo. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Người đàn ông chớp mắt, thoáng dừng lại một chút, rồi cười khẽ, một nụ cười không rõ là chế giễu hay thán phục. “Hoàn thành?” Ông ta khoanh tay trước ngực. “Ta nhớ rất rõ… cậu đã chạy thục mạng khỏi con Giant Elite Dire Wolf vừa nãy...vậy ra cậu đụng phải nó khi săn Elite Dire Wolf?”
Ren nghiến chặt răng. Đúng, cậu đã chạy trốn. Cậu thở dài rồi nói: “Tôi chỉ tình cờ đụng phải Elite Dire Wolf khi đang lang quanh khu đồng cỏ vàng.” “…Nhưng may mắn...tôi đã nhận được sự hỗ trợ và kết liễu nó.” Cậu đáp, giọng nói không lớn nhưng dứt khoát.
Ánh mắt người đàn ông thay đổi. Một thoáng im lặng trôi qua trước khi ông ta vươn tay cầm lấy tờ nhiệm vụ. “Elite Dire Wolf...xuất hiện quanh khu đồng cỏ vàng? Ta chưa từng gặp trường hợp nào giống như thế này...Có lẽ, chúng bị Giant Elite Dire Wolf đuổi ra khỏi lãnh thổ..” ông ta thì thầm.
Nhìn tờ giấy nhiệm vụ trong giây lát, rồi gật đầu. “Tốt lắm. Vậy thì điền nốt thủ tục thôi.” Ren gật đầu, theo ông ta vào trong. Căn phòng trả nhiệm vụ nhỏ và đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ cùng vài chồng giấy tờ lộn xộn.
Người đàn ông lật giở danh sách, lấy ra một con dấu sắt rồi đóng lên tờ nhiệm vụ của Ren. Bộp! Con dấu hằn xuống giấy, chứng thực rằng nhiệm vụ đã hoàn thành. Ông ta đẩy một túi tiền về phía cậu. “Đây là phần thưởng. 1.200 cor. Chúng sẽ không nhiều như vậy vào những mùa khác.
Nhưng gần đây có nhiều đoàn lữ hành và thương buôn đụng phải chúng, nên được treo thưởng khá cao.” Ren đưa tay nhận lấy, cảm giác trọng lượng của túi tiền trong tay thật khác biệt...như một dấu mốc. Người đàn ông vẫn nhìn cậu, ánh mắt dò xét. “Cậu có vẻ đã thay đổi.”
Ren ngẩng lên, nhìn thẳng vào ông ta. “Tôi đã học được một bài học....trong một khoảng thời gian ngắn...” “…Tốt.” Người đàn ông gật đầu. “Nhưng đừng để mình phải học theo cách đau đớn lần nữa.” Ren không đáp.
Cậu chỉ khẽ siết chặt thanh kiếm bên hông, rồi quay người bước ra khỏi căn phòng. 5.120 cor... Đủ đề cậu mua một thanh katana mới tinh từ cửa hàng...cũng coi như trả lại tiền cho Klein. ‘Mình sẽ đưa nó cho anh ta...vào ngày mai...trước khi họ rời khỏi thị trấn khởi đầu và tới những nơi khác.’
Ren bước đi trong bóng tối, nhưng đôi chân cậu không vô định mà hướng thẳng đến tiệm rèn quen thuộc. Nhưng khi đến nơi. Tiệm rèn đã đóng cửa. Ren đứng lặng trước cánh cửa gỗ nặng nề của tiệm rèn, ánh sáng từ những ngọn đèn pha lê lờ mờ phản chiếu trên bề mặt kim loại của bảng hiệu.
Không có tiếng búa rèn, không có mùi kim loại nung đỏ hay than cháy. Mọi thứ đều tĩnh lặng. Cậu nhấc tay, định gõ cửa, nhưng rồi dừng lại. Đã khuya rồi. Ông lão thợ rèn chắc đã nghỉ ngơi. Ren hạ tay xuống, thở khẽ. Cậu liếc nhìn vào đồng hồ, thứ hiện bên dưới góc trái của hệ thống cá nhân.
‘Còn 4 tiếng nữa...cho tới khi trời sáng...’ Đôi mắt ánh lên vẻ do dự...nhưng rồi cậu cũng gạt chúng đi và chỉ để lại sự quyết tâm. Cậu...sẽ ngồi ở đây tới sáng, cho tới khi tiệm rèn mở cửa... Ren lùi lại một bước, tựa lưng vào bức tường đá lạnh lẽo bên cạnh cửa tiệm.
Dưới ánh đèn pha lê mờ nhạt, Ren thu mình trong chiếc áo choàng mỏng, để bóng tối ôm lấy cơ thể cậu như một lớp chăn lạnh lẽo. Cơn gió khuya khẽ lướt qua, mang theo hơi thở rét buốt khiến cậu run lên. Cậu nhắm mắt, để mặc dòng suy nghĩ trôi dạt giữa thực tại và hồi ức.
Cảm giác ấm áp của một căn phòng nhỏ trong quán trọ chợt ùa về, chiếc giường đơn sơ nhưng mềm mại, âm thanh ồn ào của những kẻ say rượu bên dưới chẳng còn đáng bận tâm khi cậu chìm sâu vào giấc ngủ. Ở đó, cậu được phép thư giãn, được phép tạm gác nỗi lo và những nguy hiểm chực chờ.
Nhưng Ren vẫn có thể ngủ những giấc tuyệt vời nhất đời mình...cậu thậm chí còn trải qua điều kinh khủng hơn...trước đây... ‘Có lẽ...mình sẽ mua một căn nhà..’ Tâm trí lại đưa cậu về những căn nhà nhỏ, cổ kính với phong cách châu âu trung cổ, với mái ngói đỏ rực.
Ren mơ tới căn bếp nghi ngút khói và hương thơm thức ăn vào sáng sớm, từng món ngon được bày biện và chuẩn bị bởi chính cậu...cho chính bản thân cậu. Căn phòng ngủ với chiếc giường siêu to đủ để Ren lăn lộn nhiều vòng. Phòng tắm với nước ấm và xà phòng thơm tho...
Cơn sương lạnh giữa đêm luồn qua góc áo khiến cơ thể cậu run lên. Màn đêm vẫn im lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc qua những tấm biển gỗ và vài ngọn đèn pha lê thi thoảng lóe sáng yếu ớt. Không gian vắng lặng đến mức cậu có thể nghe thấy nhịp tim chậm rãi của chính mình. Bốn tiếng...
Ren nhắm mắt, để mặc bản thân chìm trong bóng tối yên tĩnh. Không còn những bước chân rượt đuổi, không còn những tiếng gầm gừ đầy sát khí, không còn những ánh mắt toan tính bao vây lấy cậu. Chỉ còn lại cậu, ngồi trong tĩnh lặng.
Bàn tay cậu khẽ vuốt ve chuôi kiếm bên hông, cảm nhận sự chắc chắn của nó. Lần đầu tiên sau tất cả những gì đã xảy ra... cậu có thể ngồi yên một chỗ, không còn phải chạy trốn, không còn phải căng thẳng chờ đợi ai đó ra tay.
Ít nhất...cậu cũng tự quyết định làm điều gì đó...mà không cần xin lời khuyên của bất cứ ai...chỉ đơn giản là cậu muốn làm điều đó. Nhưng dù vậy, tâm trí cậu vẫn chưa hoàn toàn lặng đi. Ren ngước mắt lên nhìn bầu trời, nơi những vì sao vẫn sáng lấp lánh.
‘Mình đã sống sót…thêm một ngày nữa.’ Một ý nghĩ rất đơn giản, nhưng khi tự nhủ nó trong đầu, cậu mới thật sự cảm nhận được. Từng vết thương, từng vết xước, từng cơn đau nhức... tất cả đều là minh chứng cho việc cậu đã vượt qua.
Và giờ đây, cậu đang chờ đợi...không phải vì ai đó ép buộc, không phải vì sợ hãi hay bị dồn vào chân tường, mà vì chính bản thân mình. ‘Ít ra...đây là thứ mình có thể làm...để cảm ơn Klein...và những người khác.’ Ren khẽ mỉm cười. Chỉ cần bốn tiếng nữa thôi.
Gió đêm vẫn lặng lẽ trườn qua những con phố vắng. Không gian yên tĩnh đến mức Ren có thể nghe rõ từng nhịp đập của chính mình. Cậu co người lại, kéo áo choàng sát hơn, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi vào từng thớ thịt. Không chỉ là cái lạnh của màn đêm, mà còn là sự trống trải bao trùm lấy cậu.
Nhưng cậu không muốn rời đi. Dù cơ thể bắt đầu rã rời sau một ngày dài, dù đôi mắt đã nặng trĩu, cậu vẫn không cho phép mình rời khỏi nơi này. Tiệm rèn trước mặt vẫn đóng chặt, nhưng cậu biết rằng chỉ cần chờ thêm một chút nữa, cánh cửa đó sẽ mở ra.
Và cậu sẽ có thể làm điều mình muốn. Thời gian chầm chậm trôi. Ren ngả đầu vào bức tường đá lạnh, mắt nhìn lên bầu trời tối đen. Những vì sao vẫn sáng, lấp lánh như những ngọn đèn nhỏ treo rải rác trong màn đêm
Cậu khẽ nhắm mắt, để bản thân chìm vào giấc ngủ chập chờn trong cái lạnh đêm khuya. Ren không ngủ sâu. Cậu chỉ thi thoảng chợp mắt, nhưng mỗi khi đầu óc chùng xuống, những hình ảnh đáng sợ lại ùa về, tiếng gầm rú của quái vật, hơi thở hổn hển khi chạy trốn, cảm giác đau nhói khi thanh kiếm cắt vào da thịt.
Cậu giật mình mở mắt. Hơi thở vẫn đều, nhưng trong lòng dâng lên một cơn khó chịu khó tả. Cậu ghét những giấc mơ đó. Bàn tay vô thức siết chặt chuôi kiếm bên hông. Dù biết rằng chỉ là ký ức, nhưng cậu không thể ngăn được nỗi bất an len lỏi trong lòng. Ren nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn lặng như tờ.
Thị trấn khởi đầu vào ban ngày luôn tràn ngập tiếng ồn, nhưng khi màn đêm buông xuống, nó lại trở thành một thế giới hoàn toàn khác, vắng lặng, tĩnh mịch đến lạ thường.
Không có tiếng nói chuyện rôm rả, không có những bước chân vội vã của người chơi tìm kiếm nhiệm vụ, không còn những tiếng rao bán ồn ào. Chỉ có những con phố tối đen, những chiếc đèn pha lê leo lét, và một vài NPC lặng lẽ tuần tra. Ren hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi lạnh len vào tận phổi.