Ren chưa kịp thở phào thì một bàn tay thô bạo siết chặt cổ áo cậu, kéo giật mạnh về phía sau. Không kịp phản ứng, cả người cậu bị kéo lê trên mặt đất trước khi một lực đẩy mạnh mẽ ném cậu lảo đảo về phía sau. “CẬU NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY?!”
Giọng của Dynamm vang lên như tiếng sấm, sắc lạnh và chất chứa cơn giận dữ trần trụi. Ren khựng lại, chân loạng choạng suýt ngã. Cơn đau nhói lên từ bả vai khi bị xô đẩy, nhưng điều đó chẳng là gì so với sự phẫn nộ trong ánh mắt trước mặt.
Dynamm không còn vẻ đùa cợt thường ngày, không còn nụ cười hay những lời trêu chọc. Thay vào đó, khuôn mặt anh ta căng cứng, hàm răng nghiến chặt, đôi mắt như muốn thiêu đốt cậu thành tro.
“Đi săn một mình vào ban đêm?” Dynamm gằn từng chữ, giọng nói căng đến mức tưởng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. “Chỉ vì muốn kiếm thêm tiền và kinh nghiệm? CẬU CÓ BIẾT MÌNH ĐÃ ĐẨY TẤT CẢ CHÚNG TÔI VÀO NGUY HIỂM KHÔNG?!”
Mỗi từ của anh ta giáng xuống như một nhát búa nện thẳng vào lồng ngực Ren. Lần đầu tiên... Cậu thấy Dynamm, người luôn pha trò, luôn tạo không khí vui vẻ trong nhóm...thực sự tức giận. Không phải bực dọc thoáng qua, mà là một cơn thịnh nộ xuất phát từ nỗi sợ hãi.
Sợ rằng vì sự ngu ngốc của Ren, cả nhóm đã có thể bỏ mạng. Ren mở miệng, nhưng không thể nói nên lời. Cơn choáng sau khi chạy trốn vẫn còn khiến đầu óc cậu quay cuồng, nhưng câu buộc tội của Dynamm khiến tất cả mọi thứ trở nên mờ nhạt.
“Chúng tôi đã phải LIỀU MẠNG để cứu cậu!” Dynamm tiếp tục, giọng nói gần như vỡ ra. “Cậu nghĩ mình là ai? Một anh hùng cô độc? Hay chỉ là một thằng ích kỷ không biết quan tâm đến đồng đội?!” Không gian như đông cứng lại. Ren siết chặt hai bàn tay. “Tôi chỉ....”
Cậu muốn nói gì đó, muốn giải thích rằng mình không có ý gây nguy hiểm cho ai cả. Rằng cậu chỉ muốn mạnh hơn. Rằng cậu không muốn trở thành gánh nặng. Nhưng tất cả những lý do ấy nghe thật yếu ớt. Tiếng thở dài vang lên từ phía sau.
Klein chần chừ, định bước lên một bước nhưng một bàn tay đã đặt lên vai anh. Là Dale. Anh lắc đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lạnh nhạt đến rợn người. “Để cậu ta tự đối mặt đi.” Câu nói ấy chẳng khác nào một nhát dao cứa thẳng vào lòng Ren. Không còn bảo vệ. Không còn che chở.
Cậu quay sang Issin, mong chờ một chút gì đó từ người trầm lặng nhất nhóm. Một sự ủng hộ. Một lời nói. Bất cứ thứ gì. Nhưng Issin chỉ khoanh tay, ánh mắt dửng dưng, vô cảm. Một sự dửng dưng tuyệt đối. Ren cảm thấy ngực mình thắt lại.
Nếu họ còn giận dữ như Dynamm, ít nhất điều đó cũng có nghĩa là họ còn quan tâm. Nhưng giờ đây… họ nhìn cậu như một người xa lạ.
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, làm mái tóc cậu rối tung. Cậu cảm thấy cả người mình run lên, nhưng không biết đó là vì gió đêm… hay vì nỗi trống trải đang ăn mòn bên trong. “Cậu không còn là một phần của nhóm nữa.” Lời tuyên bố của Dynamm vang lên, dứt khoát như một bản án tử.
Ren cứng đờ. Cậu mở miệng, muốn nói gì đó....một lời xin lỗi, một lời biện hộ, bất cứ điều gì để giữ lại chút kết nối cuối cùng. Nhưng chẳng có từ nào thoát ra. Bởi vì… cậu biết. Dynamm nói đúng.
Khi cậu chọn hành động một mình, cậu đã cắt đứt sợi dây liên kết giữa mình và họ. Klein cắn chặt môi, tay siết chặt chuôi kiếm bên hông. Anh nhìn Ren, ánh mắt hiện rõ sự đấu tranh. Nhưng cuối cùng, anh không nói gì. Không ai nói gì cả. Không ai giữ cậu lại. Không ai bảo cậu đừng đi.
Gió đêm thổi qua, mang theo sự im lặng nặng nề bao trùm cả nhóm. Ren cúi đầu. Một cảm giác cay đắng dâng lên trong lòng. Rồi cậu quay lưng bước đi, bóng dáng nhỏ bé dần hòa vào bóng tối của thị trấn. Phía sau, những người đã từng là đồng đội chỉ lặng lẽ dõi theo, không ai lên tiếng. ....
Ren bước đi trong im lặng. Bước chân cậu chậm chạp, vô định, như thể cơ thể đang di chuyển theo quán tính trong khi tâm trí trống rỗng. Tiếng bước chân nặng nề, cô độc trong bóng đêm tĩnh lặng bao phủ thị trấn.
Những con đường lát đá dưới chân lạnh lẽo, phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt từ những chiếc đèn đường lẻ loi.
Thị trấn về đêm vẫn còn một chút sức sống, đâu đó vang lên tiếng cười đùa của vài nhóm người chơi, ánh đèn mờ nhạt, hắt qua khung cửa sổ cũ từ các quán rượu, tiếng leng keng của những thợ rèn làm việc muộn.
Nhưng tất cả những âm thanh ấy như bị bóp nghẹt lại, xa xăm, chẳng còn liên quan gì đến cậu nữa. Ren cứ đi mãi, cho đến khi đôi chân đưa cậu đến một góc khuất của thị trấn, một băng ghế gỗ nhỏ bên dưới cột đèn đường cũ kỹ.
Ánh sáng vàng nhạt rọi xuống, tạo thành một vùng sáng cô lập giữa bóng tối. Cậu ngồi xuống. Cảm giác lạnh lẽo từ mặt gỗ thấm qua lớp vải áo, nhưng Ren không bận tâm. Cậu chỉ ngồi đó, lặng thinh, để mặc ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt nhợt nhạt của mình. Mọi thứ vừa xảy ra quá nhanh.
Nhóm của cậu. Không....họ không còn là nhóm của cậu nữa. Từng lời của Dynamm vẫn còn vang vọng trong đầu, sắc bén như lưỡi dao cứa vào da thịt. “Cậu không còn là một phần của nhóm nữa.” Họ đã bỏ mặc cậu. Không một lời biện hộ, không một chút do dự. Ren siết chặt hai bàn tay trên đầu gối.
Cậu biết mình đã sai. Biết rằng sự liều lĩnh của bản thân đã gây nguy hiểm cho họ. Nhưng… chẳng lẽ cậu không đáng được tha thứ dù chỉ một lần sao? Cậu đã cố gắng. Cậu chỉ muốn mạnh hơn, chỉ muốn có thể tự bảo vệ mình… Vậy mà… Một cơn gió lạnh lùa qua, khiến Ren khẽ rùng mình.
Cậu đưa tay lên chạm vào cổ, nơi Dynamm đã túm lấy áo cậu lúc nãy. Cảm giác đó vẫn còn đọng lại....sự phẫn nộ trong giọng nói, ánh mắt thất vọng, cái đẩy mạnh mẽ đầy tuyệt tình. Trái tim cậu thắt lại. Cảm giác này… không chỉ đơn thuần là bị trách mắng.
Nó là cảm giác bị bỏ rơi. Bị vứt bỏ. Ren cúi đầu, mái tóc đen rủ xuống che khuất ánh mắt. Cậu không khóc, không phải vì không muốn, mà vì chẳng còn sức để khóc nữa. Chỉ có sự trống rỗng, và bóng tối trải dài trước mặt.
Ren ngồi đó, dưới ánh đèn đường leo lắt, lặng im như một bức tượng đá giữa thị trấn vắng lặng. Gió đêm lướt qua, mang theo hơi lạnh len lỏi qua lớp áo mỏng. Thế nhưng, cậu vẫn không nhúc nhích. Đồ ăn ngon và nóng hổi...có lẽ cũng không khiến cậu cảm thấy khá hơn vào lúc này...
Trong lòng cậu giờ đây là một khoảng trống vô tận, một sự trống rỗng đến nghẹt thở. Không phải đau đớn, cũng không phải tức giận. Ren không trách Dynamm hay những người khác...họ hoàn toàn đúng khi làm như vậy... Suy cho cùng...cậu là ai cơ chứ? Chỉ là… một sự trống trải.
Cậu đã từng nghĩ mình không thuộc về đâu cả. Cậu đã từng nghĩ, mình có lẽ sẽ mãi chỉ là một kẻ đơn độc. Thế mà, khi Klein chìa tay ra, khi Dale, Issin, và Dynamm chấp nhận cậu vào nhóm... Ren đã dần tin rằng có lẽ lần này sẽ khác. Rằng cậu không còn một mình nữa.
Nhưng chỉ một đêm, mọi thứ đã sụp đổ. Cậu đưa tay lên, mở bàn tay ra trước mặt. Vẫn là đôi bàn tay ấy, vẫn là chính cậu… nhưng sao lại có cảm giác xa lạ đến thế? Cậu không còn là một phần của nhóm nữa.
Lời của Dynamm lạnh lùng và dứt khoát như một nhát chém, cắt đứt sợi dây mong manh đã níu giữ cậu với họ. Ren khẽ thở ra, hơi thở mỏng manh tan vào trong gió. Cậu ngả đầu ra sau, nhìn lên bầu trời đêm. Hàng ngàn vì sao lấp lánh trên nền trời đen thẫm. Đẹp đẽ nhưng xa vời.
Giống như cách cậu nhìn thấy nhóm của mình....đã từng gần trong gang tấc, giờ lại cách xa đến không thể chạm tới. Một cơn đau thắt khẽ quặn lên trong lồng ngực, nhưng cậu không thể làm gì ngoài việc ngồi đó, để mặc cho nó gặm nhấm từng chút một.
Tiếng bước chân lác đác vang lên đâu đó trong thị trấn. Người chơi vẫn tiếp tục với cuộc sống của họ, nhận nhiệm vụ, săn quái vật, cười đùa với đồng đội. Còn cậu thì sao? Không có nhóm. Không có ai để dựa vào. Chỉ còn lại chính mình. Ren nhắm mắt lại.
Một lần nữa, cậu quay về với điểm khởi đầu. Một lần nữa, cậu lại một mình trong thế giới rộng lớn này. Cứ như chưa từng có gì thay đổi. Ren cứ ngồi đó, mặc kệ thời gian trôi qua. Cậu không biết mình đã ngồi bao lâu...mười phút? Một tiếng? Hay có lẽ là lâu hơn?
Cái lạnh của đêm khuya dần thấm vào da thịt, nhưng cậu chẳng buồn cử động. Giờ mình phải làm gì? Câu hỏi ấy lởn vởn trong đầu, nhưng không có câu trả lời. Cậu đã quen với việc bị bỏ rơi. Quen với việc không thuộc về đâu cả. Nhưng lần này, có gì đó khác.
Một cái gì đó trống rỗng, nặng nề, như thể cả người cậu bị khoét đi một phần. Cậu đưa tay lên, siết chặt vạt áo trước ngực. Cảm giác này là gì? Là hối hận? Là cô đơn? Hay chỉ đơn giản là… một cơn đau âm ỉ, chẳng thể gọi tên?
Tiếng cười vang lên từ một quán rượu gần đó. Một nhóm người chơi vừa hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ nâng cốc cùng nhau. Ren liếc nhìn họ...sự ấm áp, sự thân thuộc trong ánh mắt của họ khiến lồng ngực cậu càng siết chặt hơn.
Cậu nhớ lại những ngày đầu tiên khi gia nhập nhóm của Klein. Lúc đó, cậu không thực sự tin rằng mình có thể hòa nhập. Nhưng theo thời gian, những cuộc trò chuyện cạnh những bữa ăn ngon, những trận chiến sát cánh cùng nhau, những lần cậu được ai đó che chắn khỏi đòn tấn công chí mạng…
Tất cả những điều đó đã làm cậu quên mất một sự thật...cậu chưa bao giờ thực sự thuộc về họ. Hay đúng hơn, cậu chưa từng đủ xứng đáng để là một phần của họ. Ren cười nhạt. Một nụ cười không chút sức sống.
Cậu đặt tay lên thanh kiếm thép, ngón tay lạnh lẽo và mảnh mai khẽ vuốt ve chuôi kiếm. Nếu cậu mạnh hơn… nếu cậu không yếu đuối như thế này, liệu mọi chuyện có khác đi không? Không. Cậu không thể đổ lỗi cho sức mạnh hay sự yếu kém của mình.
Lỗi là do cậu đã quá ngu ngốc, quá ích kỷ. Cậu đã tự đẩy mình ra khỏi nhóm, và giờ cậu phải trả giá. Ren cúi đầu, đôi mắt giấu trong bóng tối. Không còn ai che lưng cho cậu nữa. Không còn ai để quay về nữa. Cậu chỉ còn lại một mình. … Gió đêm thổi qua, lạnh lẽo và trống trải.