Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Chương 32: Những Con Số Trên Bảng Trạng Thái.



[Tên: Ren]: Lv 1 (70/100)
Hp: 250/250
Giáp: 15
STR: 10 (Strength: Sức mạnh)
VIT: 10 (Vitality: Thể chất)
AGI: 10 (Agility: Tốc độ)
Ren nhìn chăm chú vào bảng chỉ số cá nhân lơ lửng trước mắt, đôi mắt không thể rời khỏi dòng chữ Lv 1 (70/100).

Chỉ cần hạ gục thêm ba con lợn lòi nữa, cậu sẽ lên cấp. Nghe có vẻ dễ dàng, nhưng Ren biết rõ điều đó không hề đơn giản.
Ký ức về trận chiến trước hiện lên rõ ràng trong đầu.
Cậu nhớ lại cảm giác đau nhói khi bị cú húc mạnh mẽ của con lợn lòi xé toạc một mảng HP.

Lưỡi giáo run rẩy trên tay, từng đường tấn công đều chậm chạp và vụng về. Ren đã phải gồng mình tránh né trong sự hoảng loạn trước khi may mắn hạ gục được nó.
“Mình quá yếu…” Ren cắn chặt răng, nắm chặt cây giáo cũ kỹ trong tay, khớp ngón tay trắng bệch.

Nếu cứ yếu đuối như vậy, mình sẽ ch.ết... và không bao giờ tỉnh lại.
Trong Sword Art Online, mọi chỉ số của Ren đều ở mức cơ bản.
Cậu cảm giác như đang đứng trước một vực thẳm sâu hun hút, nơi chỉ cần một bước sảy chân sẽ rơi vào bóng tối vô tận.

Không có phép thuật. Không có cứu rỗi. Không có đường lui.
Trong thế giới này, không tồn tại phép màu hay kỹ năng hào nhoáng.

Mọi thứ đều dựa vào sức mạnh vật lý và kỹ năng chiến đấu của người chơi. Những chỉ số này không chỉ là những con số vô hồn trên bảng trạng thái, mà là yếu tố quyết định sự sống còn.
Ren liếc nhìn từng chỉ số một, từng ý nghĩa của chúng dần dần hiện lên trong tâm trí.
STR-Strength: Sức mạnh



Đây là chỉ số thể hiện sức mạnh thuần túy của người chơi.
STR càng cao, đòn tấn công càng mạnh mẽ. Nhưng khác với những trò chơi thông thường, trong Sword Art Online, sát thương không được hiển thị bằng con số cụ thể.
Mọi thứ đều bám sát thực tế.

Sức mạnh của đòn đánh phụ thuộc vào cách người chơi vung vũ khí, góc độ tấn công, tốc độ và cả sự chính xác.
Nếu không có kỹ năng thực chiến, dù STR cao cũng sẽ chỉ phí hoài sức mạnh.
Ren khẽ giơ cây giáo lên, cảm nhận rõ sức nặng đang đè lên cổ tay.

Mỗi lần vung lên đều khiến cánh tay cậu mỏi nhừ.
Cậu nhớ lại cảm giác chấn động lan tỏa khi mũi giáo chạm vào lớp da dày của lợn lòi mà không xuyên thủng được.
“Mình không đủ mạnh…” Ren thì thầm, đôi mắt ánh lên vẻ bất lực. Cảm giác yếu đuối khiến lồng ngực cậu nặng trĩu.

STR không chỉ ảnh hưởng đến sát thương mà còn là điều kiện để sử dụng trang bị nặng nề như đại kiếm, búa chiến hay bộ giáp sắt kiên cố.
Nếu không đủ STR, Ren sẽ mãi mãi bị giới hạn với những trang bị hạng nhẹ, không thể bảo vệ bản thân trước những đòn tấn công mạnh mẽ của quái vật.

Ngoài ra, STR cũng ảnh hưởng đến sức chứa hành trang.
Với chỉ số hiện tại, Ren chỉ có thể mang được 20kg vật phẩm.
Cậu nhìn vào kho đồ, nơi chỉ có vài miếng thịt lợn lòi chiếm gần hết trọng lượng cho phép.

Nếu quá tải, tốc độ di chuyển sẽ giảm mạnh, khiến cậu dễ dàng trở thành con mồi của quái vật.
“Mình cần mạnh hơn… nếu không muốn trở thành gánh nặng.” Ren cắn chặt môi, đôi mắt ánh lên vẻ quyết tâm.
VIT-Vitality: Thể chất

VIT đại diện cho sức bền và khả năng chịu đựng của người chơi. Mỗi điểm VIT sẽ tăng 25 điểm HP, giúp Ren có thể sống sót lâu hơn khi bị tấn công.
Ren nhớ lại cảm giác đau nhói khi bị húc trúng, cơn đau chân thực đến mức cậu gần như khuỵu xuống.

Cậu chạm nhẹ vào phần bụng, nơi chiếc răng nanh bén như dao của lợn lòi từng xuyên qua.
Dù đã hồi phục HP, cảm giác đau đớn vẫn còn in sâu trong ký ức.
‘Nếu HP tụt về 0, cái ch.ết sẽ đến… mãi mãi.’ cảm giác lạnh lẽo bỗng ôm lấy Ren khiến cậu rùng mình.

Không chỉ ảnh hưởng đến HP, VIT còn quyết định sức bền và khả năng chống chịu mệt mỏi.
Ren nhớ lại cảm giác chân như bị đổ chì khi phải chạy trốn. Nếu không đủ VIT, cậu sẽ không thể né tránh đòn tấn công hay chạy thoát khi bị truy đuổi.

“Mình cần cứng cáp hơn… không thể ngã gục dễ dàng như vậy nữa.”
AGI-Agility: Tốc độ
AGI đại diện cho tốc độ di chuyển và sự linh hoạt. Nó ảnh hưởng trực tiếp tới tốc độ ra đòn, tốc độ né tránh và sự khéo léo khi chiến đấu.

Ren nhớ lại lúc phải né tránh cú húc của lợn lòi trong hoảng loạn.
Cậu đã quá chậm… quá vụng về. Nếu nhanh hơn, cậu đã có thể phản công thay vì phải chịu đòn đau điếng đó.
AGI cũng giúp Ren di chuyển linh hoạt trên chiến trường, tránh bị bao vây hoặc chạy trốn khi cần thiết.

Trong thế giới không có phép thuật này, tốc độ chính là chìa khóa của sự sống còn.
“Mình phải nhanh hơn… phải linh hoạt hơn… nếu không muốn bị quái vật nuốt chửng.”

Ren siết chặt cán giáo, đôi mắt ánh lên ý chí kiên định. Cậu không thể yếu đuối mãi được. Cậu không thể chạy trốn mãi được.
“Chỉ ba con lợn lòi nữa thôi… mình sẽ mạnh hơn.”
“Mình sẽ không bỏ chạy nữa…”

Ren bước về phía trước, từng bước một, chậm rãi nhưng chắc chắn. Cậu đã quyết định rồi...
....
Quay trở lại vơi việc đi săn vào buổi chiều.
Ánh nắng chiều ngả màu vàng cam, nhuộm cả cánh đồng cỏ rộng lớn trong sắc hoàng hôn ấm áp.

Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây và bụi đất.
Ren siết chặt cây giáo trong tay, mắt dõi theo đàn lợn lòi đang nhởn nhơ gặm cỏ phía xa.

“Chúng ta sẽ tấn công từ hai hướng. Ren, cậu đợi ở phía sau, khi chúng quay đầu bỏ chạy, hãy chặn đường rút lui của chúng.” Klein nói, đôi mắt nghiêm nghị không rời khỏi mục tiêu. “Đừng vội vàng, cứ bình tĩnh quan sát trước đã.”

Ren gật đầu, cảm nhận mồ hôi lạnh thấm ướt lòng bàn tay. Cậu nhớ lại những thất bại trước đây và tự nhủ hôm nay phải làm tốt hơn.
“Được rồi, bắt đầu thôi!” Klein vung tay ra hiệu. Cả nhóm nhanh chóng chia ra, di chuyển khéo léo bao vây một đàn gồm ba con lợn lòi từ hai bên.

Ren núp sau một bụi cây rậm rạp, lặng lẽ theo dõi từng bước đi của chúng.
Ánh nắng chiều chiếu xiên qua tán lá, tạo nên những vệt sáng vàng lung linh trên mặt đất.
Rầm!

Tiếng bước chân nặng nề của đàn lợn lòi làm mặt đất rung chuyển. Klein dẫn đầu, thanh kiếm của cậu ấy sáng lên trong một đường kiếm kỹ sắc bén.
“Horizontal!”
Đường kiếm sáng rực chém ngang qua không trung, để lại vệt sáng xanh lóa mắt trước khi bổ xuống sườn một con lợn.

Tiếng rống đau đớn vang lên, con thú lảo đảo vài bước rồi quay đầu bỏ chạy theo bản năng.
Chính lúc đó, Ren từ trong bụi cây lao ra, cây giáo nhắm thẳng vào cổ con lợn.
“Bình tĩnh... Đọc chuyển động của nó...” Cậu nhớ lại lời chỉ dẫn của Klein:

“Đừng chỉ nhìn vào chân hay đầu của chúng. Quan sát toàn bộ chuyển động cơ thể, cách chúng nghiêng người, đuôi vẫy mạnh hay nhẹ... Khi cậu hiểu được thói quen di chuyển của chúng, cậu sẽ đoán được chúng định làm gì.”
Bàn chân trước hạ thấp...
Đuôi vẫy mạnh...

Đôi mắt liếc về bên phải...
Nó sẽ lao sang trái!
Ren nghiêng người né tránh, mũi giáo nhắm thẳng về phía cổ con lợn. Cảm giác cơ thể nhẹ nhàng và linh hoạt hơn trước.
Vút!

Cú húc của con lợn chỉ sượt qua tay áo cậu trong gang tấc. Ren nhanh chóng xoay người, dồn lực vào đôi chân rồi đâm mạnh về phía trước.
“Haa!”
Xoẹt!
Mũi giáo xuyên qua cổ con lợn, cắm sâu vào điểm yếu chí mạng.

Con thú gào lên một tiếng đau đớn rồi ngã gục xuống đất, cơ thể tan biến thành các mảnh dữ liệu màu xanh lục.
[Bạn đã nhận được 10 EXP]
Ren đứng lặng trong giây lát, cậu cảm nhận được nhịp tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.

Cảm giác tự hào cùng vui mừng nâng lên trong lồng ngực. Đôi mắt dường như hơi cay cay.
‘Mình...mình làm điều đó...’
Cậu đã làm được... lần đầu tiên tự mình hạ gục một con quái vật mà không cần giúp đỡ.

“Hay lắm, Ren!” Klein chạy tới, vỗ mạnh lên vai cậu, ánh mắt đầy tự hào. “Cậu đã đọc được chuyển động của nó. Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ sớm thành thạo thôi.”

“Khá đấy chứ. Nhưng chẳng bằng tôi đâu. Chỉ lần đầu tiên đối mặt với một con là tôi đã hạ được nó một mình rồi.” Dynamm bĩu môi nhưng đôi mắt vẫn không giấu được sự tin tưởng động viên.

“Nếu cậu nói về cái lần bị đàn lợn đuổi về vùng an toàn thì tốt thôi.” Issin nhún vai rồi cười.

“Này...này...đã ai đụng chạm gì cậu đâu...ít ra cũng để tôi có tý mặt mũi với người mới chứ?” Dynamm tức tối đạp đạp chân xuống mặt đất, trông anh ta giờ chẳng khác gì một con lợn lòi khi bị khiêu khích.
Cả nhóm cười to trước phản ứng của Dynamm.

Ren thở hổn hển, mồ hôi thấm đẫm trên trán nhưng đôi mắt sáng ngời niềm vui.
Cảm giác sợ hãi trước đây dần tan biến, thay vào đó là sự tự tin khi biết mình đã tiến bộ.

“Cảm ơn Klein... cảm ơn mọi người, nhờ có sự hướng dẫn của mọi người mà tôi mới làm được.” Ren cười nhẹ, lòng đầy biết ơn.
“Đừng khách sáo! Chúng ta là đồng đội mà.” Dale cười lớn, kéo Ren đứng dậy. “Còn hai con nữa. Tiếp tục thôi!”

Klein thở ra một hơi nhẹ nhàng rồi liếc qua bàn tay cầm giáo của Ren mà không nói gì. Anh chỉ khẽ gật đầu cổ vũ.
Mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, ánh sáng vàng cam chuyển sang màu đỏ rực, nhuộm cả bầu trời và cánh đồng cỏ trong sắc hoàng hôn rực rỡ.

Nhóm của Klein tiếp tục cuộc săn, từng bước một bao vây và hạ gục lũ lợn lòi.
Ren dần quen với nhịp điệu tấn công của đồng đội, biết khi nào cần di chuyển và khi nào nên tấn công.
Lần này, cậu không còn cảm giác lạc lõng nữa.
Mỗi cú đâm đều chắc chắn và dứt khoát hơn trước.

Cậu dần cảm nhận được sự kết hợp nhịp nhàng giữa các bước di chuyển và đòn tấn công của mình. Đọc chuyển động của con mồi, né tránh và phản công.
Đôi mắt Ren rực sáng khi thấy con lợn cuối cùng ngã gục trước mũi giáo của mình.
[Bạn đã nhận được 10 EXP]
[Bạn đã lên cấp: Lv 2]

Ánh sáng xanh nhạt bao phủ cơ thể Ren, mang lại cảm giác ấm áp và dễ chịu.
Cậu cảm nhận được sức mạnh dâng trào trong từng thớ thịt, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Mình đã lên cấp…” Ren nhìn vào bảng trạng thái, dòng chữ Lv 2 hiện rõ trước mắt.

Cảm giác như một cánh cửa mới vừa mở ra. Cậu đã mạnh hơn một chút, tiến gần hơn tới mục tiêu sinh tồn trong thế giới tàn khốc này.
“Chúc mừng cậu, Ren!” Klein cười tươi, giơ ngón tay cái lên. “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Tiếp tục cố gắng nhé!”

Ren nhìn Klein, rồi nhìn lại đôi tay mình. Tay cậu đã không còn run rẩy nữa. Nụ cười hiện trên môi, đầy quyết tâm và hy vọng.
‘… mình sẽ mạnh lên… Mình sẽ sống sót…’
Hành trình của Ren chỉ vừa mới bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com