Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 227: Sự lựa chọn của Chung Bình Chi



Đây là cơ hội cuối cùng nàng dành cho hắn.

Nếu Chung Bình Chi vẫn kiên trì muốn tiếp tục giấc mộng này... Vậy thì nàng chỉ còn cách g.i.ế.c hắn thêm vài lần nữa, cho đến khi Mộng Vực này sụp đổ mới thôi.

Thư Sách

Chẳng phải người ta vẫn nói, mơ mãi một giấc mơ rồi cũng sẽ tỉnh sao? Tuân Diệu Lăng có thể g.i.ế.c hắn đến khi hắn tỉnh lại. Nhưng làm vậy thì phiền phức quá. Cho nên nàng vẫn hy vọng Chung Bình Chi có thể phối hợp một chút.

Chung Bình Chi ngồi liệt tại chỗ hồi lâu. Mãi cho đến khi sự kiên nhẫn của Tuân Diệu Lăng sắp cạn kiệt, hắn mới giơ tay lên, che đi đôi mắt của mình.

Hắn hỏi: "Cô và tỷ tỷ ta có quan hệ gì?"

Chung Bình Chi nhớ lại câu chất vấn ban đầu của Tuân Diệu Lăng. Nó có liên quan đến Chung Ẩm Chân.

"Tỷ tỷ ngươi đã chuyển thế, hiện tại là sư muội của ta." Tuân Diệu Lăng trả lời ngắn gọn.

"Chuyển thế?" Giọng Chung Bình Chi hơi khựng lại, rốt cuộc cũng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tuân Diệu Lăng, "Bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu năm rồi?"

"Mấy ngàn năm. Ngay cả Thốc U cũng đã lăn lộn thành Ma Quân rồi. Chính cô ta đã dẫn ta và sư muội đến Tố Quang thành."

"Tiểu U..." Trong mắt Chung Bình Chi thoáng qua tia cảm xúc kỳ lạ, nhưng rồi rất nhanh ảm đạm xuống, "Nó đến để báo thù."

Tuân Diệu Lăng thầm nghĩ: Ngươi cũng hiểu cô ta gớm nhỉ.

"Ta sẽ giải trừ Mộng Vực này ngay lập tức." Chung Bình Chi dường như đã hạ quyết tâm, nói, "Đại Tư Mệnh còn ở bên ngoài, Tiểu U đang gặp nguy hiểm."

 

 

 

Chung Bình Chi giải trừ Mộng Vực.

Trong khoảnh khắc, vạn vật xung quanh như ngừng lại. Ngay sau đó, màu sắc rút đi như thủy triều xuống, thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng đơn điệu. Cuối cùng, tất cả tan biến như mực loang vào hư không vô tận.

Chung Bình Chi chậm rãi đi đến bên cạnh Tuân Diệu Lăng, toàn thân toát ra t.ử khí tiều tụy.

Hắn thở dài nói:

"Tố Quang thành chúng ta, chức trách bao đời nay là trấn thủ Thần Khí - Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân. Nhưng trải qua bao năm tháng đằng đẵng, phần lớn mọi người đã sớm không chịu đựng nổi, thậm chí xuất hiện rất nhiều trường hợp bỏ trốn. Kẻ trốn chạy theo luật phải bị xử quyết, nhưng vẫn không ngăn được sự tuyệt vọng lan tràn. Vì vậy, Đại Tư Mệnh mới dốc toàn bộ sức mạnh sáng tạo ra Mộng Vực. Cây thần thụ kia chính là hiện thân sức mạnh của Mộng Vực, mà Đại Tư Mệnh đã hòa làm một thể với thần thụ. Thần thụ còn, ông ta còn."

Đây coi như là tiết lộ chân tướng cốt lõi cho Tuân Diệu Lăng.

"Ta giải trừ Mộng Vực này chỉ có thể làm suy yếu sức mạnh của Đại Tư Mệnh trong chốc lát. Các ngươi hãy nhân cơ hội này mà trốn đi." Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Tuân Diệu Lăng, "Trước đây, Đại Tư Mệnh từng nói rõ, đây là cơ hội cuối cùng ông ta dành cho ta. Giờ Mộng Vực sụp đổ, ta tất nhiên phải c.h.ế.t. Đối với Tiểu U mà nói, đây cũng coi như là kết quả nó muốn thấy đi...?"

Tuân Diệu Lăng nói: "Ngươi đừng tự đề cao mình quá. Chúng ta đến đây vì Thần Khí, g.i.ế.c ngươi chỉ là tiện tay thôi. Hơn nữa, đây là chuyện riêng của Thốc U, ta và đồng bạn sẽ không tùy tiện xen vào."

Đôi mày Chung Bình Chi khẽ nhíu lại, hắn quay đầu nhìn về phương xa, giọng điệu bình đạm: "Tiểu U và các ngươi không phải cùng một phe sao?"

Tuân Diệu Lăng: "Mục tiêu giống nhau, tạm thời hợp tác mà thôi."

Sau một thoáng im lặng, Chung Bình Chi như lấy hết can đảm, run rẩy hỏi:

"Sư muội của ngươi... nàng sống có tốt không?"

"Quá khứ thì không tốt lắm." Tuân Diệu Lăng nói thật, "Gần đây mới bắt đầu có những ngày tháng yên ổn — nhưng muội ấy cũng đi theo chúng ta vào Tố Quang thành, và đã rơi vào một Mộng Vực khác rồi."

Trong chớp mắt, giấc mơ hoàn toàn sụp đổ.

Tuân Diệu Lăng cảm thấy mình hóa thành một luồng sáng, trôi nổi trong dòng sông ánh sáng cuộn trào một lúc, rồi bị ném mạnh ra ngoài hư không.

Trước mắt nàng bừng sáng.

Đập vào mắt là một tòa địa cung khổng lồ. Vô số rễ cây thần thụ tỏa ánh kim quang rủ xuống từ vòm mái, uốn lượn sinh trưởng. Mà mảng rễ cây đối diện phía sau lưng nàng đang khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được, ánh sáng vàng cũng lịm đi — hẳn là do Mộng Vực bọn họ vừa thoát ra đã bị giải trừ.

Cách đó không xa, Thốc U đang đ.á.n.h nhau kịch liệt với nam t.ử tóc trắng đội quan bạc.

Tuân Diệu Lăng chưa bao giờ thấy Thốc U điên cuồng như vậy. Nàng ta đã mất đi hình người, hiện ra móng vuốt và răng nanh sắc nhọn như dã thú, toàn thân bao phủ bởi ma khí, chỉ dựa vào bản năng điên cuồng cào xé, c.ắ.n nuốt.

"Soạt, soạt..."

Một cái kén vàng trên đầu Tuân Diệu Lăng đột nhiên vặn vẹo. Sau đó cái kén nứt ra, Chung Bình Chi rơi xuống. Hắn gầy gò tái nhợt, cả người chỉ còn da bọc xương.

"Nhân lúc Đại Tư Mệnh không còn tâm trí khống chế Mộng Vực, ta sẽ theo Mộng Vực tìm được đồng bạn của ngươi."

Hắn loạng choạng đi đến bên cạnh một cái rễ cây khổng lồ đang lấp lánh ánh vàng khác, vươn tay ra. Ánh sáng chói lòa lập tức nuốt chửng hắn. Kim quang xuyên thấu da thịt, Tuân Diệu Lăng thậm chí có thể nhìn rõ khung xương và nội tạng của hắn. Vô số cành cây vàng mọc ra từ dưới da thịt hắn, nhanh chóng bện thành một cái kén bao bọc lấy hắn.

Trước khi thụ kén hoàn toàn khép lại, hắn nói một câu: "Tiểu U... xin nhờ cả vào ngươi."

Dứt lời, hắn hóa thân thành kén ngay tại chỗ.

Tuân Diệu Lăng lập tức rút kiếm, lao về phía Đại Tư Mệnh.

Hàn quang xé gió, ngàn vạn kiếm khí như ngân hà trút xuống, trong phút chốc nhuộm cả đất trời thành màu sương trắng. Ánh trăng từ lưỡi kiếm tỏa ra, ngưng tụ thành thanh huy bao phủ xuống, nơi nào đi qua, vạn vật đều phải cúi đầu trước sát khí lạnh lẽo ấy.

Trong khoảnh khắc này, địa cung rơi vào sự tĩnh lặng quỷ dị.

Kim quang trong tay Đại Tư Mệnh đang cực thịnh, vừa mới áp chế được Thốc U, ông ta theo bản năng phân thần liếc về phía Tuân Diệu Lăng, sau đó mạnh mẽ phất tay áo —

Hàng trăm con linh điểu vàng rực vỗ cánh bay nhanh, tụ lại thành một làn sóng vàng khổng lồ, che kín trời đất quét về phía Tuân Diệu Lăng.

Kiếm khí và linh điểu vàng va chạm vào nhau, chấn động khiến đá trong địa cung rơi xuống không ngớt.

Nam t.ử tóc trắng quan bạc nhìn chằm chằm Tuân Diệu Lăng, trên khuôn mặt đạm mạc cao ngạo cuối cùng cũng lộ ra vẻ bị mạo phạm:

"Ngươi là kẻ nào?"

Chỉ một mình Thốc U chưa đủ khiến ông ta cảm thấy khó giải quyết. Nhưng vừa chạm trán với Tuân Diệu Lăng, ông ta liền nhận ra nhân tu trước mắt này mới là mối đe dọa thực sự.

Ánh mắt Tuân Diệu Lăng lướt qua mặt đất, xác c.h.ế.t tàn tạ của A Sửu đập vào mắt nàng... Kết cục của nó thật thê thảm.

Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường:

"Ta là người đến g.i.ế.c ngươi."

Sắc mặt Đại Tư Mệnh trầm xuống.

Hai tay ông ta nhanh chóng kết ấn, đ.á.n.h ra giữa không trung. Cây thần thụ vàng rực bên cạnh đột nhiên rung chuyển dữ dội. Ông ta định điều động sức mạnh của thần thụ, nhưng lại phát hiện ánh sáng của thần thụ bỗng nhiên chập chờn lúc sáng lúc tối, như thể có ai đó đang cố tình phá rối —

Đại Tư Mệnh định thần nhìn kỹ, giận quá hóa cười.

"Chung! Bình! Chi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn thế mà lại có gan phản bội Tố Quang thành ngay dưới mí mắt ông ta?

Đúng lúc này, Tuân Diệu Lăng đã lao tới tấn công. Thân kiếm rung lên phát ra tiếng rồng ngâm lảnh lót, kiếm ý sắc bén lao về phía ông ta như muốn băm vằm.

Phía trước là Tuân Diệu Lăng từng bước ép sát. Phía sau là Thốc U đã hóa ma đang hổ rình mồi. Thêm vào đó Mộng Vực đã bị nhiễu loạn...

Đại Tư Mệnh khẽ hít một hơi, sau đó đột ngột dang rộng hai tay.

Ánh kim quang bao quanh thần thụ lập tức điên cuồng hội tụ vào cơ thể ông ta. Đồng thời, ánh sáng bên trong những cái kén trên cây cũng tan biến với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ còn lại lớp vỏ xám xịt rủ xuống.

Tuân Diệu Lăng kinh ngạc: "Ông ta đang hấp thụ năng lượng của Mộng Vực?"

Côn Luân Kính nói: "Ông ta chắc chắn đã có tính toán này từ sớm. Mộng Vực nhìn thì như nơi trú ẩn, thực chất là đang nuôi nhốt những người đó. Đến thời khắc mấu chốt, họ sẽ biến thành những 'túi máu' để Đại Tư Mệnh tùy ý sử dụng."

Còn những người trong Mộng Vực... có sống sót được hay không, đối với Đại Tư Mệnh mà nói, dường như chẳng quan trọng.

Lúc này, không trung vang lên tiếng chim kêu chói tai.

Ánh lửa mãnh liệt bốc lên tận trời. Một con chim khổng lồ bằng vàng ròng thình lình hiện thân!

Toàn thân nó như được đúc bằng vàng, mỗi chiếc lông vũ đều chảy xuôi sắc màu dung nham. Nơi nó đi qua, không khí bị sóng nhiệt nung đốt đến vặn vẹo biến hình.

Ngay sau đó, mặt đất chấn động, từng khối gạch đá lớn nứt toác, địa cung bắt đầu sụp đổ dần.

Khung cảnh chật hẹp và hỗn loạn thế này rất bất lợi cho Tuân Diệu Lăng.

Nàng đạp kiếm bay lên không trung, hét lớn: "Thốc U, tỉnh lại đi! Đừng phát điên nữa, chạy mau!"

Nhưng Thốc U đã hoàn toàn hóa ma, nghe tiếng gọi chỉ ngẩng đầu gầm lên một tiếng với Tuân Diệu Lăng, ma khí quanh người càng cuộn trào dữ dội hơn.

Tuân Diệu Lăng: "......"

Giờ phút mấu chốt thế này, chẳng lẽ nàng phải đ.á.n.h nhau với Thốc U một trận trước sao?!

Đúng lúc này, ánh sáng thần thụ chợt nhấp nháy hai cái. Hai cơn lốc xoáy không gian bỗng dưng xuất hiện, Tạ Chước và Chung Giảo đang mất tích từ bên trong bay ra.

"A Lăng!"

"Sư tỷ!"

Đến đúng lúc lắm!

Tạ Chước nhanh chóng dựng trận pháp, chắn những tảng đá khổng lồ và bụi đất đang rơi xuống đầu họ. Còn Chung Giảo nhìn Thốc U đang mất trí và hài cốt A Sửu nằm trên mặt đất, có chút luống cuống. Cuối cùng, nàng quyết tâm, ôm lấy con rối tàn tạ kia, lao đầu vào lòng Thốc U như một con trâu húc —

"Ngươi tỉnh lại đi! Còn không tỉnh chúng ta sẽ c.h.ế.t hết đấy!"

Thân hình Thốc U khựng lại, trong đôi mắt đỏ ngầu dường như có thứ gì đó thoáng qua rồi biến mất, ma khí tràn ra từ cơ thể cũng nhạt đi đôi chút.

Nàng ta chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng chưa khôi phục nhân tính, nhưng trước mặt Chung Giảo, nàng ta dường như mất hết tính công kích, ngoan ngoãn như con búp bê mặc cho Chung Giảo lôi kéo.

Mấy người hữu kinh vô hiểm bay ra ngoài.

Ra khỏi địa cung mới phát hiện nền móng của đảo bay này đã bắt đầu sụp đổ. Tố Quang thành vốn là một tòa thành lơ lửng trên không, cây đại thụ vàng cắm rễ trong đó. Con chim vàng khổng lồ như mặt trời di động, bay lượn quanh đại thụ. Tốc độ sụp đổ của cả tòa thành càng lúc càng nhanh trong tiếng chim kêu.

Tuân Diệu Lăng nhìn cây đại thụ, hỏi: "Chung Bình Chi đâu rồi?"

"Hắn vẫn ở lại trong Mộng Vực, không biết có phải không ra được hay không." Chung Giảo thở hổn hển, nói, "Hắn chỉ nói với muội một câu xin lỗi, nói hắn đáng c.h.ế.t, sau đó đá muội và Tạ sư thúc ra khỏi Mộng Vực."

"Hắn đúng là đáng c.h.ế.t!" Thốc U bên cạnh vừa hồi phục một chút, vừa thổ huyết đen, vừa âm trầm nói, "Nhưng ai cho phép hắn c.h.ế.t dễ dàng như vậy? Ta nhất định phải để hắn c.h.ế.t trong tay ta mới được..."

"Chung Bình Chi cũng coi như đang gắng sức đấy." Côn Luân Kính đột nhiên lên tiếng, "Hắn đang cố gắng đ.á.n.h thức những người còn lại trong Mộng Vực."

Thảo nào con chim vàng khổng lồ kia cứ bay lượn lên xuống quanh thần thụ. Hóa ra là đang tìm bắt Chung Bình Chi.

Đại Tư Mệnh cũng khá có đầu óc, biết trước khi đ.á.n.h nhau với nhóm Tuân Diệu Lăng thì phải bắt được kẻ phản bội trước đã. Ông ta không muốn bị Chung Bình Chi đ.â.m sau lưng vào phút chót.

Tuân Diệu Lăng nói: "Mọi người nghỉ ngơi ở đây trước, ta đi một lát sẽ quay lại."

Dứt lời, thân ảnh nàng biến mất tại chỗ.

Cánh chim vàng khổng lồ vẫn đang quần thảo. Đôi mắt rực lửa vàng kim khóa chặt những cái kén nhỏ bé như kiến bên dưới.

Chung Bình Chi... Hắn ở đâu?

Ngay từ đầu, ông ta không nên chấp nhận tên đệ t.ử "sớm Tần tối Sở" (thay lòng đổi dạ) này quay lại Tố Quang thành! Nếu người trở về là đồ đệ Chung Ẩm Chân của ông ta thì tốt biết bao? Ẩm Chân là đệ t.ử đích truyền do một tay ông ta dạy dỗ, bản ý của ông ta là muốn giao trọng trách. Còn Chung Bình Chi trong mắt ông ta chỉ là một món đồ phụ tùng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Đáng tiếc, Chung Ẩm Chân lại tham luyến trần thế, quên mất sứ mệnh, không chịu quay đầu...

"Đại Tư Mệnh."

Trong đầu ông ta đột nhiên vang lên giọng nói của Chung Bình Chi.

Giọng nói ấy yếu ớt vô cùng, dường như còn đang thở dốc vì đau đớn kịch liệt, nhưng vẫn toát lên sự bướng bỉnh quyết tuyệt.

"Vạn vật thế gian, chung quy đều có lúc tận. Cho dù là thần cũng không ngoại lệ."

"Năm xưa, Thần Hoàng dặn dò chúng ta t.ử thủ Thần Khí, chờ đợi ngày thần trở về. Nhưng đó chỉ là ảo mộng xa vời không thể với tới — những người như chúng ta, ngay từ đầu đã định sẵn phải c.h.ế.t già ở đây."

"Chúng ta đã ngủ mấy ngàn năm, tự lừa mình dối người mấy ngàn năm. Chúng ta thực sự cần phải tỉnh lại rồi."

"Hoang đường." Giọng Đại Tư Mệnh không hề d.a.o động, "Từ đầu đến cuối, bảo vệ Thần Khí, thực hiện thần dụ chính là thiên mệnh của chúng ta. Người Tố Quang thành đã sớm không màng đến tính mạng. Ngươi hôm nay liên kết với người ngoài làm loạn, chẳng qua là vì tư tâm oán hận của ngươi mà thôi!"

"Đúng vậy, đúng vậy. Là tư tâm oán hận..."

"Nhưng Đại Tư Mệnh à, ta cũng là một thành viên của Tố Quang thành. Ngài mở mắt ra mà nhìn xem, trong cái Mộng Vực này, có ai là không khổ sở đâu..."