Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 226: Kẻ si tình và mộng ảo



Tiếng gầm rú vang lên, một bóng đen lao ra như mãnh thú bị chọc giận. Phía sau Thốc U hiện ra vô số con rối tỏa ma khí, liều mạng lao về phía Đại Tư Mệnh!

"Xoẹt —"

Kim quang lóe lên giữa không trung. Vô số sợi tơ vàng sắc bén nghiền nát đám con rối trong nháy mắt.

Thốc U tụ tập ma khí, điên cuồng lao về phía cây thần thụ treo đầy kén vàng.

Đại Tư Mệnh cau mày, thân hình lóe lên, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Thốc U.

Hai người giao thủ vài chiêu.

Chỉ trong vài hơi thở, Thốc U bị một lực mạnh hất văng vào vách đá, phát ra tiếng va đập nặng nề.

Trong tầm mắt mờ đi của nàng, Đại Tư Mệnh phất tay triệu hồi những cành cây vàng đang trói A Sửu, bàn tay siết chặt —

"Rắc rắc."

Tiếng kim loại vỡ vụn khiến người ta tê da đầu. Tứ chi A Sửu lập tức mềm nhũn.

Sâu trong cái đầu đã bị bóp nát, một lõi năng lượng tỏa ánh sáng xanh yếu ớt, khắc đầy bùa chú, cuối cùng cũng lộ ra trong không khí lạnh lẽo. Ánh sáng chập chờn như ngọn nến trước gió.

Tiếng thét oán hận của Thốc U tắc nghẹn trong cổ họng, m.á.u toàn thân như đông cứng lại.

Đại Tư Mệnh lấy lõi năng lượng ra. Không chút do dự nghiền nát.

Ông ta làm vậy chỉ vì chướng mắt Thốc U dùng cơ quan thuật của Tố Quang thành để tạo ra thứ "hàng nhái kém chất lượng" diễu võ dương oai trước mặt mình. Và cũng để dạy cho Thốc U một bài học nhỏ.

Lõi năng lượng vỡ vụn, không trung bỗng hiện lên những gợn sóng linh quang.

Tất cả ký ức của con rối khi còn "sống" hiện ra trước mắt họ như đèn kéo quân.

Những hình ảnh xuất hiện nhiều nhất là Thốc U thời niên thiếu và Chung Ẩm Chân. Số lần bóng dáng Thốc U xuất hiện nhiều đến mức chính nàng cũng không tin nổi.

Khi hoa nở, con rối ngồi vắt vẻo trên cành cây, cánh hoa rơi lả tả trước đôi mắt tĩnh lặng, nhưng nó chỉ chăm chú nhìn Thốc U và Chung Ẩm Chân dưới gốc cây, lặng lẽ bắt hết sâu bọ bò giữa những đóa hoa; khi mưa to tầm tã, con rối ướt sũng xuất hiện trước cổng sân, đặt chiếc ô xuống rồi biến mất. Lát sau, Thốc U ra cửa, cầm chiếc ô mới đó vui vẻ bước vào màn mưa đi đón Chung Ẩm Chân, bọt nước b.ắ.n tung tóe trên nền đá xanh, con rối lặng lẽ đi theo sau nàng, hết đoạn đường này đến đoạn đường khác.

Thuật ẩn thân của con rối đã đạt đến đỉnh cao, dù sao nó vốn không phải vật sống, muốn phát hiện nó rất khó. Nhưng Chung Ẩm Chân luôn có thể tinh chuẩn nhận ra nó, cho nó một phản ứng nhỏ. Có thể là cái gật đầu, có thể là nụ cười mỉm.

Một ngày nọ, Chung Ẩm Chân trèo lên mái nhà, mang cho A Sửu một chiếc đèn. Nàng ngồi xuống, một người một rối cùng ngắm nhìn màn đêm mênh m.ô.n.g của Vô Ưu Tập.

Trong gió đêm, ánh mắt Chung Ẩm Chân dường như nhìn về nơi rất xa.

"A Sửu, ta không ra tay sửa chữa hoàn hảo mọi chỗ trên người ngươi là vì ta muốn bồi dưỡng khả năng độc lập của Tiểu U." Nàng nói, "Con bé không thể cái gì cũng trông cậy vào ta — ta có thể che mưa chắn gió cho nó, nhưng tinh túy của cơ quan thuật chỉ có tự tay nó nghiên cứu mới lĩnh ngộ được. Nếu ngày nào đó ta không còn nữa, nó cũng phải dựa vào bản lĩnh của chính mình để bước tiếp..."

Nói đến đây, Chung Ẩm Chân trầm mặc, rồi cười lắc đầu.

"Thôi bỏ đi."

"A Sửu, đối với ta, Tiểu U và Vô Ưu Tập là thứ quan trọng nhất trên đời này, ta đến c.h.ế.t cũng sẽ không vứt bỏ họ. Đã vậy, chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ họ nhé!"

Trong mắt A Sửu lóe lên u quang. Sau đó nó trịnh trọng gật đầu.

"......"

Linh quang từ lõi con rối tắt hẳn. Sự tĩnh mịch lan tràn giữa hai người.

Đầu ngón tay Đại Tư Mệnh khẽ run, cuối cùng buông thõng xuống, giấu vào trong tay áo.

"Cút đi." Ông ta quay người, những mảnh vỡ kim sắc buông tha cho Thốc U, "Tóm lại, không có sự cho phép của ta, ngươi không thể rời khỏi Tố Quang thành này, cũng không thoát khỏi khe hở thời không..."

Không trung vang lên tiếng gầm rú chói tai. Thốc U trong chốc lát mất đi hình người, ma khí căng phồng cơ thể, khiến nàng biến đổi điên cuồng trong tiếng thét đau đớn.

"— TA GIẾT NGƯƠI!!!"

Trong Mộng Vực.

Tuân Diệu Lăng thuận lợi đ.á.n.h yếu con "Sơn Tinh" kia, rồi nhốt nó vào trận pháp.

Vốn dĩ Vực chủ trong Mộng Vực của mình chiếm hết thiên thời địa lợi, nhưng khổ nỗi Tuân Diệu Lăng lại có Côn Luân Kính — Thần Khí gian lận.

"Sơn Tinh" vẫn đang giãy giụa trong trận pháp. Tuân Diệu Lăng dùng mấy lá bùa hóa thành xiềng xích trói cổ nó, tay kia cầm gương, ấn mạnh mặt nó vào mặt gương.

Linh quang thanh triệt lóe lên. Trong gương hiện ra một khuôn mặt.

Đó là khuôn mặt của một thanh niên đôi mắt đỏ ngầu, gần như phát điên —

Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, Tuân Diệu Lăng khẽ cười.

"Hóa ra là ngươi à. Chung Bình Chi."

Cái tên "Chung Bình Chi" ân ái mặn nồng với Thôi Linh kia không phải là hắn thật. Chỉ có thể coi là một biểu tượng.

Con người thật của hắn đã sa đọa thành cái bộ dạng quỷ quái này.

Côn Luân Kính chiếu ra những tia sáng vụn vỡ, giọng nói mang theo vài phần thổn thức: "Ý thức trong mơ của một số Vực chủ cũng phân thành trong và ngoài. Khi những gì mơ thấy quá trái ngược với hiện thực trong lòng, tâm linh sẽ xuất hiện vết nứt." Côn Luân Kính chép miệng, "Lâu dần, con người sẽ phân liệt thành hai — một kẻ vẫn đang diễn kịch hạnh phúc, còn một kẻ chìm đắm trong đau khổ, hoàn toàn không thể tự kiềm chế."

Tuân Diệu Lăng hỏi: "Những người khác ở đây có gặp vấn đề giống hắn không?"

Côn Luân Kính: "Có. Nhưng nỗi đau của họ không đủ để ấp ủ thành năng lượng đảo lộn giấc mơ. Phần lớn sẽ bị giấc mơ cưỡng chế áp xuống. Nỗi đau của Chung Bình Chi ngưng tụ thành hình thể, một là vì hắn là Vực chủ của Mộng Vực này, hai là ý thức của hắn đã thẩm thấu vào từng ngóc ngách nơi đây... Mộng Vực này hình như vốn không phải thế này, đã bị ai đó sửa đổi trên diện rộng."

"Đương nhiên là bị sửa đổi rồi." Tuân Diệu Lăng hừ lạnh, "Những người khác đều chưa từng trốn thoát khỏi Tố Quang thành, chỉ có Chung Bình Chi từng rời đi, từng trải qua sự đời. Ký ức của hắn đối với Mộng Vực này là tài sản quý giá không gì sánh được."

Chắc vì lý do này mà Đại Tư Mệnh mới trao cho Chung Bình Chi quyền hạn Vực chủ, để hắn sửa đổi Mộng Vực. Như đã nói, mơ mãi một giấc mơ sẽ khiến người ta tỉnh lại. Mộng Vực mấy ngàn năm không thay đổi, mọi thứ đình trệ, Chung Bình Chi có thể mang đến những điều mới mẻ, ngược lại giúp duy trì sự ổn định.

Nhưng dù có mơ đẹp đến đâu, hắn vẫn không thể thoát khỏi nỗi đau.

Câu chuyện ngàn năm chưa đổi của Tố Quang thành, toàn dựa vào nỗi đau của Chung Bình Chi xé rách một khe hở — khe hở này đủ để đảo lộn toàn bộ Mộng Vực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuân Diệu Lăng: "Làm sao để hắn tỉnh lại?"

Côn Luân Kính hò reo theo phong cách phản diện: "Làm hắn đau hơn nữa!"

Tuân Diệu Lăng suy nghĩ một lát, truyền âm cho trưởng trấn, bảo ông ta đưa Thôi Linh đến.

Thôi Linh miễn cưỡng bị đưa đến hiện trường. "Chung Bình Chi" đương nhiên cũng đi theo.

Tuân Diệu Lăng lờ hắn đi, vẫy tay với Thôi Linh: "Thôi cô nương, qua đây mau."

Thôi Linh nhìn con Sơn Tinh đen sì đang giãy giụa gầm gừ, có chút luống cuống tay chân.

"Chung Bình Chi" không nhịn được nữa, rốt cuộc lộ ra vẻ phẫn nộ, mày nhíu chặt. Hắn che chở Thôi Linh sau lưng, đứng chắn giữa nàng và Sơn Tinh, nhìn thẳng Tuân Diệu Lăng:

"Thần sứ đại nhân, A Linh chỉ là phận nữ nhi yếu đuối, Sơn Tinh nguy hiểm như vậy, sao có thể để nàng ấy đến gần?"

"Chẳng phải có ta ở đây sao, lo gì chứ?"

Tuân Diệu Lăng giật giật sợi xích trên cổ Sơn Tinh. Trong mắt mọi người, nàng kiềm chế Sơn Tinh dễ như dắt ch.ó đi dạo.

Dân chúng trong thị trấn không thấy nguy hiểm, thậm chí còn hưng phấn. Họ tôn sùng lời Tuân Diệu Lăng như thánh chỉ. Thấy "Chung Bình Chi" ra sức từ chối, họ bắt đầu xì xào bàn tán.

"Chung thiếu gia, thần sứ đại nhân sẽ không hại chúng ta đâu, ngài lo cho vợ cũng phải có mức độ chứ."

"Đúng đấy. Ngài không thể làm hỏng đại cục được. Nhỡ chọc giận thần sứ, cả lũ chúng ta đều không có quả ngon để ăn đâu!"

Thư Sách

Đại thế đã mất.

"Chung Bình Chi" nắm chặt tay, vẫn ngoan cố đứng yên tại chỗ.

"Ta không thể để ngươi làm hại thê t.ử của ta —"

"Tránh ra chỗ mát mà chơi đi." Tuân Diệu Lăng tung một đạo pháp chú định thân hắn tại chỗ, "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

"Bình Chi!" Thôi Linh kinh hãi kêu lên, định lao tới, "Thần sứ xin bớt giận. Bình Chi chàng ấy chỉ quá lo lắng cho tôi..."

Lời chưa dứt, nàng đã nhìn rõ tấm gương trong tay Tuân Diệu Lăng, và khuôn mặt phản chiếu trong đó.

"Bình... Bình Chi?!"

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng cắt không còn giọt máu.

"A Linh..." Chung Bình Chi trong gương bắt đầu khóc ra máu.

"Xin lỗi, xin lỗi."

"Là ta không bảo vệ tốt cho nàng. Là ta khiến nàng rời bỏ ta sớm như vậy."

"Không có nàng, ta sống không nổi. Ta..."

"Đủ rồi!" "Chung Bình Chi" bên ngoài đột nhiên phá tan pháp chú của Tuân Diệu Lăng, lao tới gầm lên, "Ngươi phát điên cái gì? A Linh vẫn còn sống, nàng đang sống sờ sờ trước mặt ta đây! Xin lỗi cái gì chứ — ngươi câm miệng cho ta! Chỉ vì ngươi không hạnh phúc mà ngươi muốn phá hoại hạnh phúc của ta sao?" Giọng hắn trở nên âm trầm đáng sợ.

Trong gương, hắn khóc thảm: "Giả. Đều là giả dối."

Ngoài gương, hắn phẫn nộ: "Ai nói những gì trong mơ không phải là thật?"

Điều bất ngờ là, người sụp đổ đầu tiên lại là Thôi Linh.

Nàng nhìn hai Chung Bình Chi hoàn toàn khác biệt nhưng đều điên cuồng như nhau, trong khoảnh khắc, nàng chợt nhận ra chân tướng.

Đầu óc Thôi Linh ong ong, nàng cúi đầu nhìn ngón tay mình, cơ thể bỗng mất hết sức lực.

"Hóa ra ta chưa bao giờ thực sự tồn tại..." Trong tiếng thì thầm khàn đặc, cơ thể nàng bắt đầu tỏa sáng, hình dáng dần trở nên trong suốt.

"A Linh...!"

Trong nháy mắt, hai giọng nói của Chung Bình Chi trùng lên nhau. Sơn Tinh hóa thành luồng sáng nhập vào người Chung Bình Chi bên ngoài. Hai người hợp làm một.

Chung Bình Chi loạng choạng lao tới, ôm lấy cơ thể đang dần tan biến của nàng.

Hắn vuốt ve khuôn mặt thê tử, nước mắt tuôn rơi như mưa: "A Linh, ta..."

Thôi Linh khó nhọc ngẩng đầu hít thở. Trong mắt Chung Bình Chi, cảnh tượng này chẳng khác nào cơn ác mộng tái diễn. Năm xưa, Thôi Linh già nua hơn cũng đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay hắn như thế này.

"Xin lỗi, đều tại ta. Tại ta không biết đủ, khiến nàng lại phải chịu đựng cái c.h.ế.t thêm một lần nữa. Đều tại ta —"

"Bình Chi."

Thôi Linh hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ nghiêm khắc trách cứ trên khuôn mặt vốn hiền hòa. Nàng dường như muốn mắng hắn điều gì đó, nhưng khi Chung Bình Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nàng lại mềm lòng.

Nàng khẽ bật cười.

"Chàng đúng là... đồ ngốc...!"

"Con người sinh ra ai mà chẳng có sinh lão bệnh tử. Thiếp đâu có sợ..."

"Thiếp thấy, người sợ hãi... vẫn luôn là chàng đấy thôi."

Dứt lời. Nàng hóa thành ngàn vạn đốm sáng như đom đóm, tan biến vào hư không.

Chung Bình Chi ngã ngồi xuống đất, hai tay run rẩy giơ lên, cố gắng níu giữ những đốm sáng đang bay đi trong vô vọng. Cuối cùng, chẳng nắm được gì.

Tuân Diệu Lăng: "......"

Nàng vẫn im lặng đứng bên cạnh chứng kiến cuộc chia ly. Nàng không có ác cảm gì với cô nương Thôi Linh tốt bụng này. Dù chỉ là ảo ảnh hư cấu trong mơ, nàng ấy cũng tốt đẹp hơn khối người thật ở đây.

Nhưng chuyện cần làm vẫn phải làm. Hơn nữa dù nàng không đến, Mộng Vực này cuối cùng cũng sẽ bị nỗi đau trong tiềm thức Chung Bình Chi làm ô nhiễm, hóa thành địa ngục.

"Đây không phải mộng đẹp, đây căn bản là lồng giam." Tuân Diệu Lăng lạnh lùng nói, "Tỉnh lại đi, Chung Bình Chi."