Nếu Dịch Môn chủ bị nhốt là thật, vậy hiện tại việc cấp bách của bà ta chính là vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, rồi sau đó mới tính đến chuyện ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Thủy Nguyệt Môn xảy ra hai sự kiện không lớn không nhỏ.
Một là Xuân Thu Quán tạm thời đóng cửa, Thủy Nguyệt Môn thông báo cho các thế gia cử người đến đón con em về. Nghe tin con mình suýt trở thành con tin trong tay Ma tộc, không ít bậc phụ huynh sợ đến bay mất ba hồn bảy vía, thậm chí có người tức tốc đi xuyên đêm đến Thủy Nguyệt Môn đón người.
Hai là Dịch Thiền Môn chủ kiên quyết muốn mở tiệc khoản đãi nhóm Tuân Diệu Lăng để cảm tạ công ơn cứu giúp Thủy Nguyệt Môn. Đồng thời cũng cần phối hợp với người của Tiên Minh điều tra, nên nhóm Tuân Diệu Lăng vẫn tạm thời lưu lại Thủy Nguyệt Môn.
Rất nhanh, bên ngoài Xuân Thu Quán lại tái hiện cảnh tượng tấp nập như ngày nhập học —— xe ngựa chật như nêm cối. Nhưng lần này, các vị trưởng bối thế gia đến với tâm trạng hừng hực lửa giận. Con cái vừa thấy cha mẹ liền ôm chầm lấy nhau khóc nức nở. Đón được người xong, họ vội vàng rời đi như chạy trốn tà ma, sợ dính thêm chút xui xẻo nào ở nơi này.
Một chiếc xe ngựa thế gia sang trọng nhưng kín đáo chậm rãi đi qua đám đông.
Bước xuống xe là một phu nhân xinh đẹp.
Tóc bà búi cao, cài trâm vàng, tua rua rủ xuống khẽ đung đưa theo từng cử động. Đầu ngón tay lướt nhẹ trên tà váy kim sắc, mỗi cử chỉ đều toát lên khí độ ung dung của bậc chủ mẫu thế gia.
Người này chính là thê t.ử của gia chủ Trình thị, Chung Nhược Hoa.
Các vị trưởng bối khác đến đây phần lớn đều giận dữ hoặc lo âu.
Sắc mặt Chung Nhược Hoa cũng khó coi. Quầng thâm dưới mắt hiện rõ, người gầy đi một vòng, gió thổi qua tưởng như muốn bay lên.
Con trai cả của bà, Trình Tư Niên, vì là đệ t.ử thân truyền của Thôi Lam nên đã bị Thủy Nguyệt Môn trục xuất sư môn. Nếu không phải lúc đó hắn cũng bị ném vào Vong Linh Đại Trận cùng đám con cháu thế gia, e là Tiên Minh còn bắt đi khảo vấn.
Con gái thứ ba, Trình Xu, ngàn dặm xa xôi đến Xuân Thu Quán học hành, lại suýt bị đem đi hiến tế.
Theo lý mà nói, trong số các thế gia, Trình gia phải là người phẫn nộ nhất.
Thế nhưng, trong đôi mắt thâm sâu của Chung Nhược Hoa, ánh lên không chỉ là sự lo lắng, thất vọng hay giận dữ.
Mà còn có một loại cảm xúc tiềm tàng, khó phát hiện nhưng lại vô cùng sống động... Sự hưng phấn tột độ.
Thư Sách
"Chung phu nhân, Môn chủ cho mời."
Một tu sĩ áo trắng của Thủy Nguyệt Môn xuất hiện bên cạnh bà, lịch sự ra hiệu mời đi theo.
Chung Nhược Hoa gật đầu, hít sâu một hơi, kín đáo vuốt phẳng tà váy thêu hải đường bằng chỉ vàng, trên mặt vẫn giữ vẻ rụt rè, đúng mực.
"Phiền ngài dẫn đường." Giọng bà dịu dàng.
Do vụ bạo loạn ở Xuân Thu Quán, nhiều người cầm quyền của các thế gia đã đích thân đến đón con. Những người này thân phận không nhỏ, chỉ xin lỗi và bồi thường thôi chưa đủ, Dịch Thiền Môn chủ phải đích thân ra mặt tiếp kiến.
Thực ra nhiều thế gia muốn đòi Thủy Nguyệt Môn một lời giải thích. Nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào.
Dịch Thiền Môn chủ cũng là nạn nhân, bị nhốt trong thủy lao suốt ba năm —— khiến các gia chủ có giận cũng không có chỗ trút.
Chẳng lẽ chỉ vào mũi Môn chủ mà mắng: "Bà là đồ phế vật, bị Ma tộc hại thê t.h.ả.m thế này làm liên lụy đến con cái chúng tôi" sao?
... Tóm lại, Thủy Nguyệt Môn chưa sụp đổ hẳn, các thế gia đành miễn cưỡng coi Dịch Môn chủ là đồng cảnh ngộ, nhận bồi thường rồi đi, không làm khó dễ nhiều. Họ vẫn nể mặt gặp gỡ và nói vài câu an ủi xã giao.
Vì vậy, việc Chung Nhược Hoa được mời đi gặp Môn chủ cũng không có gì lạ. Mọi người chỉ nghĩ Dịch Môn chủ đang cố gắng xoa dịu lòng người.
Chung Nhược Hoa đi theo tu sĩ dẫn đường, ánh mắt mơ màng nhớ lại chuyện xưa ——
Rất lâu trước đây, bà từng đến Thủy Nguyệt Môn một lần.
Kiến trúc nơi đây tinh xảo thanh nhã, duy chỉ có Chính điện là hùng vĩ tráng lệ. Mỗi lần nhìn thấy tòa Chính điện ấy, trong lòng Chung Nhược Hoa lại dâng lên niềm khao khát khó tả.
... Bởi vì, đó là nơi bà từng ngày đêm mơ tưởng được bước chân vào.
Tiếc là, Chính điện giờ đã sụp đổ, chỉ còn là đống gạch vụn.
Dịch Thiền Môn chủ tiếp kiến các gia chủ tại một cung thất hẻo lánh nhưng rộng rãi và tinh xảo. Chung Nhược Hoa đi qua mấy lớp cửa, hành lang dài dằng dặc mới đến nơi.
Ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ lưu ly, hắt lên nền gạch xanh ngọc, chiếu vào bóng lưng Chung phu nhân. Mỗi bước đi, hơi lạnh thoang thoảng lại luồn vào mắt cá chân bà.
"Xin ngài chờ một lát."
Tu sĩ mời bà ngồi xuống giữa sảnh đường.
Bên cạnh, lư hương hình tiên hạc bằng đồng tỏa khói trầm hương nghi ngút, mùi hương khiến lòng người tĩnh lại.
Không lâu sau, Dịch Môn chủ đến.
Bà mặc đạo bào màu thiên thanh thêu vân văn tinh xảo, tóc đen như thác, sắc mặt hơi ốm yếu ảm đạm, nhưng đôi mắt phượng vẫn sắc lạnh như sao hàn, dường như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện.
Chung Nhược Hoa ngẩng đầu, đáy mắt giấu kín sự ngưỡng mộ và si mê.
Cả đời này, bà khao khát trở thành một người phụ nữ như thế ——
Tu vi cao thâm, nắm quyền sinh sát.
Đáng tiếc, Chung Nhược Hoa không có thiên phú tu tiên. Những cuộc tranh quyền đoạt lợi trong thế gia đã khiến bà mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Cả đời bà tiêu hao trong cái lồng son của Trình gia. Nhưng bà không cam tâm.
Ít nhất, bà phải tìm cho mình một lối thoát.
"Chung phu nhân, đã lâu không gặp." Dịch Thiền mỉm cười.
Chung Nhược Hoa đứng dậy, cung kính hành lễ: "Vâng... Dịch Môn chủ, đã gần ba mươi năm rồi chúng ta chưa gặp lại."
Ba mươi năm trôi qua, thời gian dường như bỏ quên Dịch Thiền.
Còn Chung Nhược Hoa, dù dùng bao nhiêu linh đan dưỡng nhan, khóe mắt vẫn hằn lên những nếp nhăn mờ nhạt.
Trong thoáng chốc, suy nghĩ của Chung Nhược Hoa trôi về ba mươi năm trước...
Khi đó, mẹ bà mất sớm, cha mắc bệnh tim không sống được bao lâu, Chung gia sắp lụn bại hoàn toàn. Cha bà dẫn bà đến cầu cứu Thủy Nguyệt Môn.
Cha bà có chút quan hệ họ hàng xa với Thủy Nguyệt Môn, hy vọng họ thu nhận bà làm đệ t.ử ngoại môn hoặc quản sự ——
Cha bà còn đang phí tâm cầu xin, nhưng Chung Nhược Hoa mười bốn tuổi lúc đó lại rất tỉnh táo.
Bà không có linh căn.
Dù được ở lại đây, được che chở nhất thời, cũng không phải kế lâu dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên ngoài, bà là cô nhi của một thế gia suy tàn, giữ một phần gia sản nhỏ bé, khó sống sót giữa bầy sói đói. Nhưng ở Thủy Nguyệt Môn, phàm nhân không linh căn là tầng lớp thấp kém nhất, chẳng khác gì cỏ rác ven đường, ai cũng có thể dẫm đạp.
Ở đây, liệu bà có sống tốt hơn không?
Chưa chắc.
Cho đến khi Dịch Thiền phá lệ tiếp kiến riêng bà ——
"Đáng thương quá." Dịch Thiền nâng khuôn mặt non nớt của bà lên, giọng điệu tiếc nuối khiến Chung Nhược Hoa run rẩy, "Chung gia các ngươi, tổ tiên từng sản sinh ra Thanh Ngô Tiên Tử. Mới có mấy ngàn năm mà đã sa sút đến mức này sao?"
Thanh Ngô Tiên Tử...
Chung Nhược Hoa lẩm bẩm cái tên này.
Từ nhỏ, cha bà thường kể về truyền thuyết tổ tiên:
Rất lâu về trước, dòng họ bà có một vị tiên tử.
Nàng tu vi thâm hậu, cơ quan thuật độc nhất vô nhị đương thời. Khi Ninh Lan Châu bị lụt lội, chính nàng đã thiết kế khí giới trị thủy, dẫn lũ quy dòng, cứu vớt muôn dân.
Lụt vừa qua lại đến dịch bệnh. Nàng lại trổ tài y thuật kinh người, cứu sống ngàn vạn bá tánh, trở thành thần hộ mệnh trong lòng dân chúng.
Lần đầu nghe chuyện, Chung Nhược Hoa đầy mong đợi hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"
Cha bà nói mơ hồ, rồi thở dài: "... Sau đó à, tiên t.ử công đức vô lượng như thế, tự nhiên là phi thăng lên trời rồi."
Chiều hôm đó, Chung Nhược Hoa tự hào khoe với đám bạn: "Tổ tiên nhà tớ có người thành tiên đấy!"
Đổi lại là tràng cười nhạo.
Mấy ngàn năm qua, người phi thăng tuy không nhiều nhưng đều được ghi chép trong sử sách, được người đời thờ cúng. Nếu Trình gia thực sự có tổ tiên phi thăng, sao người ngoài lại không biết?
Chung Nhược Hoa ấm ức về hỏi cha, lại bị cha mắng té tát:
"Nhược Hoa! Chuyện tổ tiên phi thăng là bí mật, tuyệt đối không được nói cho ai biết! Nếu để người khác biết, chúng ta sẽ gặp đại họa!"
Chung Nhược Hoa không hiểu, khoe tổ tông thì có gì mà gặp họa?
Bà chỉ cảm thấy thất vọng và chán nản...
Cha chắc chắn là lừa bà.
Tại sao phải bịa chuyện vụng về như thế? Hay là để dụ bà cam tâm tình nguyện đọc hết đống y kinh khô khan, trở thành y giả theo ý nguyện của ông, dù bà chẳng hề hứng thú?
Từ đó, chuyện này trở thành cái gai trong lòng Chung Nhược Hoa.
Cho đến ngày hôm ấy, Dịch Thiền cho bà xem một bức họa:
Bức họa cổ xưa, nét vẽ đã mờ nhạt.
Người trong tranh là một nữ t.ử áo trắng, trang phục cổ xưa. Nàng nằm nghỉ dưới bóng cây bên suối, ngược sáng. Tóc đen búi lỏng, khuôn mặt mờ ảo trong vầng sáng toát lên vẻ ung dung, từ bi và tĩnh lặng. Quanh tà váy nàng là một cuộn tranh dài dằng dặc, trên đó rải rác kinh văn và d.ư.ợ.c liệu đang phơi nắng.
Chỉ cần nhìn vào, mùi thảo d.ư.ợ.c đắng chát dường như xuyên qua thời gian xộc vào mũi.
Chung Nhược Hoa nhìn bức họa đến ngẩn ngơ.
Rõ ràng không có gì xảy ra, nhưng bà cảm giác có thứ gì đó đang thức tỉnh trong dòng m.á.u mình ——
Giọng nói thanh lãnh của Dịch Thiền vang lên, mang theo sự mê hoặc khó cưỡng:
"Vị tiên t.ử này, là có thật."
"Đạo hào của nàng là Thanh Ngô."
"Công tích và danh tiếng của nàng thậm chí còn vượt xa những Đạo Quân phi thăng khác ——"
"Đó chính là lý do mọi ghi chép về sự tồn tại của nàng bị xóa bỏ."
Dịch Thiền đổi giọng, lời nói trở nên u tối:
"Sở dĩ nàng đạt được thành tựu lớn như vậy, là vì nàng là Bẩm Sinh Linh Thai ngàn năm có một."
"Và ngươi... Chung tiểu thư. Trong người ngươi chảy cùng dòng m.á.u với Thanh Ngô Tiên Tử."
"Nếu thao tác đúng cách, một ngày nào đó, ngươi cũng có hy vọng sinh hạ một Bẩm Sinh Linh Thai thực sự."
Chung Nhược Hoa tin ngay lập tức.
Rời khỏi Thủy Nguyệt Môn, bà từ chối ý định tìm sự che chở của tiên môn, mà dùng thủ đoạn khiến con trai gia chủ Trình thị yêu bà say đắm, nhất quyết phải cưới bà làm vợ ——
Cha mất, bà gả vào Trình thị, tài sản Chung gia bị Trình thị nuốt trọn.
Chung gia hoàn toàn trở thành lịch sử.
Nhưng không sao cả.
Chung Nhược Hoa vẫn đang chờ đợi cơ hội ngàn năm có một đó.
Sau khi sinh liên tiếp hai con trai Trình Tư Niên và Trình Tuyên, bà bắt đầu mất kiên nhẫn. Đúng lúc đó, Dịch Môn chủ gửi tin đến, chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng khiến bà mừng rỡ như điên: