Hắn bám chặt lấy song sắt, không chịu rời đi, đau khổ gào khóc t.h.ả.m thiết như gà trống gáy sáng:
"Sao cô nỡ gạt ta..."
"Ngươi vậy mà lại là nam nhân!"
"Đồ lừa đảo! Đại lừa đảo!!!"
Đêm nay, tiểu công t.ử nhà họ Chu đã chính thức trưởng thành.
Bởi vì hắn không chỉ mất đi niềm tin quý giá giữa người với người...
Mà còn đ.á.n.h mất cả một trái tim thiếu nam ngây thơ trong sáng.
Vong Linh Đại Trận của Thôi Lam khởi động cả buổi trời mà chẳng có chút phản ứng nào.
Hắn trừng mắt nhìn Tuân Diệu Lăng đầy oán độc: "Đám con cháu thế gia đó... bị các ngươi cứu rồi?"
Trong tích tắc, hắn nhận ra biến số mà mình đã bỏ sót: Người đi cùng Tuân Diệu Lăng nhưng lại bị hắn coi thường.
Thôi Lam cười khà khà, những đường ma văn màu xám nháy mắt phủ kín khuôn mặt hắn.
"Quả nhiên, ta không nên nhân từ nương tay. Đáng lẽ phải xử lý sạch sẽ những kẻ liên quan đến ngươi từ sớm. Xem ra, cái tên tự xưng là con gái duy nhất của Yến thị kia, chắc chắn cũng là hàng giả..."
Chưa đến bước đường cùng, Thôi Lam thực sự không định động đến tính mạng đám con cháu thế gia.
Trong kế hoạch của hắn, kẻ đến gây rối đáng lẽ phải c·hết dưới tay đám tu sĩ bao vây. Cùng lắm thì hắn và ba vị hộ pháp trưởng lão liên thủ cũng đủ sức chế ngự.
Không ngờ...
Kẻ đến lại là Tuân Diệu Lăng.
"Được lắm tên tà ma kia! Ngươi dám ẩn nấp trong Thủy Nguyệt Môn ta bấy lâu nay! Không những mê hoặc chúng ta, còn tàn hại Chính Dương trưởng lão, hãm hại Dịch Thiền Môn chủ. Thủy Nguyệt Môn ta với ngươi không đội trời chung!"
"Đáng c·hết Ma tộc, còn không mau chịu c·hết!"
Hai trưởng lão Thương Tư và Thường Hi đang nằm bẹp dí một bên thấy tình thế xoay chuyển, lập tức diễn sâu.
Họ vừa ôm n.g.ự.c hộc m.á.u vừa chỉ tay vào mặt Thôi Lam c.h.ử.i rủa, vẻ mặt đầy phẫn hận chính nghĩa. Nhưng khổ nỗi họ đang nằm liệt một chỗ không động đậy được, khiến cảnh tượng trở nên vô cùng nực cười —— người không biết còn tưởng họ liều mạng với Thôi Lam đến mức trọng thương ấy chứ.
"Ồn ào!"
Thôi Lam phất tay, một luồng ma khí đ.á.n.h bay hai tên trưởng lão lắm mồm ra xa, bụi mù mịt. Cũng may họ kịp thời vận pháp khí hộ thân nên chỉ ăn một miệng đất chứ chưa mất mạng.
Ngay sau đó, Thôi Lam ngửa mặt lên trời thét dài, ma khí cuồn cuộn trào ra từ cơ thể hắn, áp bức bốn phương. Y phục trên người hắn vỡ vụn, cả người hóa thành một khối sương đen lập lòe huyết quang —— lao thẳng về phía Tuân Diệu Lăng!
Ba ngàn đạo kiếm quang đan xen như sao băng, trong nháy mắt tạo thành một nhà lao màu vàng kim giam hãm Thôi Lam.
Từng thanh kiếm khí sắc bén xuyên thấu qua khối sương đen, ghim chặt hắn tại chỗ.
Nhưng bóng đen bên trong vẫn giãy giụa kịch liệt.
Thấy thế, Tuân Diệu Lăng lập tức phi thân lên, bồi thêm một đòn.
Nàng đ.â.m kiếm tới, một luồng kiếm khí tinh thuần mang theo sương lạnh rạch một đường sạch sẽ giữa làn ma khí dày đặc ——
Tức Tâm Kiếm khắc chế ma khí, ưu điểm này càng được phát huy triệt để.
Trong chớp mắt, đạo kiếm quang màu sương xuyên qua lồng giam vàng kim, chuẩn xác cắm phập vào vị trí trái tim Thôi Lam.
Ma khí đang cuồng loạn bỗng ngưng bặt.
Giây tiếp theo, cơ thể Thôi Lam bắt đầu nứt vỡ, bong tróc từng mảng như tượng gốm vỡ. Chẳng mấy chốc, lồng n.g.ự.c trống rỗng lộ ra, bên trong là một viên tinh thạch màu tím đen to bằng nửa bàn tay đang nhấp nháy điên cuồng.
Phi Quang Tôn Giả nhíu mày.
"Đó là Ma Hạch?"
Tuân Diệu Lăng quay đầu nhìn Yến Anh với ánh mắt tò mò.
"... Kẻ này chỉ có vẻ ngoài bằng da thịt, nhưng e là từ rất lâu trước đây, hắn đã trở thành một con rối cao cấp được vận hành bởi Ma Hạch."
Tuân Diệu Lăng từng nghe nói các Thượng vị Ma Quân đều có những chiêu trò kéo dài sự sống quái dị. Kiểu như Minh Đồ dùng chân thân đi gây chuyện là cực hiếm. Còn dùng con rối hành động thay mình thì đúng là phong cách của Ma tộc.
Tuân Diệu Lăng kinh ngạc: "Ý ngài là, sau lưng hắn còn có kẻ giật dây?"
"Thực lực của hắn chưa đạt đến mức phân thân của Ma Quân, chắc chắn chỉ là con rối. Nhưng con rối có tu vi Nguyên Anh đại viên mãn... không phải Ma Quân thì không luyện chế nổi. Hơn nữa, để luyện ra thứ này chắc cũng tốn không ít thời gian. Ít nhất cũng phải trăm năm."
Phi Quang Tôn Giả vẫy tay, viên Ma Hạch như bị trói buộc, bay đến trước mặt nàng.
Lúc này, ma khí xung quanh đã tan hết.
"Bịch" một tiếng, Thôi Lam rơi xuống đất, quỳ một gối chống đỡ thân thể tàn tạ.
Cơ thể hắn đang phong hóa, tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mọi đặc điểm ma hóa đều biến mất. Sắc mặt hắn trắng bệch, đưa tay muốn níu giữ những làn khói đang bay đi từ chính cơ thể mình. Nhưng ngay sau đó, cánh tay hắn cũng tan chảy theo...
"Không..."
Trong mắt hắn hiện lên vẻ tuyệt vọng tột cùng.
Có lẽ, đóng vai "Thôi Lam" quá lâu, đến chính hắn cũng tưởng mình là một "con người" thực sự.
"Ta còn chưa muốn... c·hết..."
Âm tiết cuối cùng chưa kịp thốt ra.
"Oanh" một tiếng, thân xác hắn đã tan thành mây khói.
Phó môn chủ uy danh hiển hách của Thủy Nguyệt Môn, Thôi Lam, cứ thế biến mất không một dấu vết. Chỉ còn lại viên Ma Hạch đang xoay tròn trong tay Phi Quang Tôn Giả.
Tuân Diệu Lăng nhìn viên Ma Hạch một lúc: "Sư bá, ngài có cách nào truy nguyên ra kẻ chế tạo nó không?"
Gương mặt Phi Quang Tôn Giả phủ một tầng sương lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thông thường là không thể. Ma tộc khi chế tạo con rối đều cài đặt cơ chế chống truy vết cho Ma Hạch. Một khi chạm vào cấm chế, nó sẽ tự phát nổ."
Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng không có gì là tuyệt đối."
"Thời thượng cổ có một pháp khí tên là Côn Luân Kính, có thể soi thấu thế gian. Dùng Côn Luân Kính, hẳn là có thể phân biệt được ma khí này xuất phát từ tay vị Ma Quân nào."
Tuân Diệu Lăng ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt bình thản, thấu hiểu tất cả của Phi Quang Tôn Giả. Trong phút chốc nàng hiểu ra —— Yến Anh sư bá đã biết chuyện Côn Luân Kính đang ở trên người nàng.
Chỉ có thể là do Tạ Chước nói.
Cũng lạ. Hai người nhìn qua chẳng có vẻ gì là thân thiết, vậy mà sư phụ lại tin tưởng Yến Anh sư bá đến thế? Không, nói thế cũng không đúng. Tạ Chước và Yến Anh là sư tỷ đệ đồng môn, tin tưởng nhau thì có gì sai?
Tuân Diệu Lăng bèn gọi Côn Luân Kính dậy trong thức hải.
Côn Luân Kính bị nhốt trong phòng tối đã lâu, lầm bầm làu bàu: "Hừ, cần thì gọi là 'Thần Khí', dùng xong thì coi như tà vật phong ấn lại, ngươi tưởng ta dễ bắt nạt lắm à?"
Tuân Diệu Lăng mặt lạnh tanh: "Được thôi, ta cũng không vội. Ngươi cứ ngủ tiếp mười năm nữa rồi chúng ta bàn lại chuyện này."
"Ấy! Đừng! Đừng mà! Ta làm việc ngay đây ——"
Côn Luân Kính lập tức vào việc: "Khụ khụ, để ta xem nào. Ma khí lưu lại trên Ma Hạch này rất rõ ràng, đến từ một vị Ma Quân cũng khá nổi tiếng, tên là Thốc U. Nhưng ả ta còn có một biệt danh được nhiều người biết đến hơn, gọi là 'Thiên Diện'..."
Thư Sách
"Tu vi của Thiên Diện Ma Quân trong Ma tộc vốn không phải là đỉnh cao. Nhưng ả giỏi dùng vạn vật chế tạo các loại con rối, lại có thể tùy thời dùng thần thức nhập vào, thiên biến vạn hóa, nên mới gọi là 'Thiên Diện'."
"Thường thì phân thân bị thương, bản thể Ma Quân cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng con rối của Thiên Diện bị hủy, cùng lắm chỉ tổn hại chút thần thức, không làm rớt cảnh giới. Vì thế, qua mấy ngàn năm tích lũy, ả đã trở thành một trong những Ma Quân có thực lực hàng đầu."
Vậy ra, Thiên Diện Ma Quân là một nghệ nhân thủ công cần cù và cẩn thận?
Tuân Diệu Lăng có được đáp án, nhưng không vội nói ra ngay.
—— Ai biết trong Thủy Nguyệt Môn này còn bao nhiêu con rối của ả nữa?
Tuân Diệu Lăng đột nhiên mở miệng: "Sư bá."
Phi Quang Tôn Giả: "Hửm?"
"Dân gian chúng con có câu tục ngữ." Tuân Diệu Lăng thở dài trầm trọng, "Khi nhà người xuất hiện một con gián, điều đó có nghĩa là trong nhà người đã có cả một ổ gián rồi."
Phi Quang Tôn Giả: "......"
Nàng cau mày, không thể tin nổi: "Đỉnh núi các con có gián á? Hôm nào nhớ qua chỗ Từ Vũ sư bá xin ít t.h.u.ố.c diệt côn trùng đi."
Tuân Diệu Lăng: "............" Không phải ý đó mà!
Nàng hít sâu, nắm lấy bàn tay không cầm kiếm của Yến Anh, nhanh chóng viết hai chữ "Thiên Diện" vào lòng bàn tay sư bá.
Yến Anh lập tức hiểu ý, trong mắt lóe lên hàn quang.
Tuân Diệu Lăng lập tức nói to: "Sư bá, dù sao Thôi Lam cũng c·hết rồi, tiếp theo chúng ta chỉ cần nghĩ cách quét sạch vây cánh của hắn là được chứ gì?"
Yến Anh nhếch môi: "Tự nhiên là thế."
"Phập!"
Một kiếm đ.â.m tới, viên Ma Hạch b·ị đ·ánh nát vụn.
Mấy vị hộ pháp trưởng lão đang nằm bẹp dưới đất nghẹn họng trân trối, muốn giải thích cũng không xong.
Họ có thể cực lực phủ nhận quan hệ với Thôi Lam... nhưng chuyện này đâu phải cứ mở miệng thanh minh là người ta tin!
Chức vị hộ pháp trưởng lão coi như xong đời. Để tránh bị thanh trừng, con đường sống duy nhất của họ bây giờ là ——
Đầu quân cho Dịch Thiền Môn chủ!
Thường Hi trưởng lão gắng gượng bò dậy, ho khan hai tiếng, nước mắt nước mũi tèm lem: "Trước đây là chúng ta trách lầm Môn chủ, suýt gây ra sai lầm lớn! Chúng ta sẽ đích thân xuống thủy lao giải cứu Môn chủ, rồi xin người trị tội!"
Dù Dịch Thiền có bắt họ làm trâu làm ngựa, họ cũng đành c.ắ.n răng chấp nhận!
Khoảng một nén hương sau, Tuân Diệu Lăng hội họp thành công với nhóm Khương Tiện Ngư, Lâm Nghiêu. Lần hành động này, cả ba đều bình an vô sự, ngược lại Thủy Nguyệt Môn thì tổn thất nặng nề —— sự tương phản này càng khiến các trưởng lão Thủy Nguyệt Môn tâm như tro tàn.
... Giấy không gói được lửa mà.
Họ là giấy bồi làm ẩu, còn đối phương là Tam Muội Chân Hỏa. Không c·háy rụi mới là lạ!
Rất nhanh, Dịch Thiền Môn chủ được đón ra khỏi thủy lao, được cho uống t.h.u.ố.c trị thương và đan d.ư.ợ.c tạm thời áp chế ma khí, chờ Tiên Minh phái y tu đến điều trị tận gốc.
Bốn vị hộ pháp trưởng lão bị cách chức ngay tại trận. Mặc cho họ van xin thế nào, Dịch Thiền cũng thẳng tay giáng họ xuống làm Truyền công trưởng lão cấp thấp nhất.
Còn những đệ t.ử vâng lệnh Thôi Lam t·ruy s·át Tuân Diệu Lăng đêm qua, bất kể có biết chân tướng hay không, đều b·ị b·ắt trói gô lại, giao nộp cho Tiên Minh thẩm vấn.
Lâm Nghiêu đứng bên cạnh nhìn Dịch Thiền xử lý, không kìm được cười khẩy.
Hắn hạ giọng nói với sư huynh sư tỷ: "Thảo nào Dịch Thiền Môn chủ trước đây lại sa sút như vậy. Nhìn cái tác phong thiếu quyết đoán này, áp chế được Thôi Lam trước kia mới là lạ."
"Đường đường là Môn chủ bị mấy lão già ép vào thủy lao đã đủ nhục nhã, giờ ra ngoài rồi mà không thèm báo thù, còn giữ lại mấy cái mầm họa đó trong tông môn —— tu vi bọn chúng vẫn còn đó, mười mấy hai mươi năm nữa lại chẳng ngoi lên vị trí cao?"
"Không có cái dũng khí đập đi xây lại thì làm sao cứu vãn được cái tông môn sắp tàn này?"
Hơn nữa, Dịch Thiền không gán cho họ tội danh đồng đảng Ma tộc, mà chỉ giáng chức, tín hiệu phát ra là: Mấy người này ta còn dùng được. Họ vẫn là người của Thủy Nguyệt Môn ta. Muốn tra nội gián Ma tộc thì cứ nhè vào mấy tên đệ t.ử bị giao nộp kia mà tra.
Đây rõ ràng là bao che.
Tuân Diệu Lăng lắc đầu: "Đám đệ t.ử bị bắt đi kia, rất nhiều người là tinh anh Trúc Cơ, Kim Đan. Nếu giao nộp hết bọn họ, lại tống cả bốn hộ pháp trưởng lão vào ngục, thì Thủy Nguyệt Môn trong thời gian ngắn sẽ mất đi quá nửa nhân lực —— cộng thêm một Môn chủ tạm thời phế võ công, thì Thủy Nguyệt Môn sụp đổ là cái chắc."
"Nếu Dịch Thiền Môn chủ đứng trên góc độ bảo vệ lợi ích tông môn mà làm vậy, Tiên Minh ít nhiều cũng sẽ nể mặt. Còn mấy lão già bại hoại kia, bà ta muốn giữ thì cứ giữ. Dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta."