Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 121: Kéo xe bò leo tháp



Nàng cười lạnh một tiếng, vén tay áo lên, móc ra một nắm... linh thạch!

Tuân Diệu Lăng nhanh tay ném linh thạch vào vài phương vị đặc thù. Trong phút chốc, một trận pháp nhỏ cùng loại thành hình. Trận pháp vừa xuất hiện liền sinh ra cộng hưởng vi diệu với toàn bộ đại trận dưới chân, như thể hòa làm một...

Sau đó, nàng hít sâu một hơi, hai tay kết ấn. Linh lực cuồn cuộn như nước lũ từ trận pháp nhỏ bé kia phóng ra, rồi đột ngột... đảo chiều vận hành!

Cân bằng năng lượng trong đại trận lập tức rối loạn.

Chỉ trong nháy mắt, cả tòa đại trận như bị cạy mất một góc nền móng, sụp đổ ầm ầm, hóa thành vạn đạo quang mang tiêu tán vào hư không.

Nàng mới không ngốc đến mức đi gỡ từng cái chốt trận pháp đâu.

Nàng chọn cách "gia nhập" chúng nó —— rồi làm một con sâu làm rầu nồi canh "chất lượng cao", khiến cả cái nồi canh nổ tung!

"Kạch" một tiếng, cánh cửa dẫn lên tầng 12 mở toang.

Nếu nói xem Tuân Diệu Lăng leo tháp là một trải nghiệm sảng khoái như thác đổ, thì xem các đội khác leo tháp lại khiến người ta... đau dạ dày.

Vốn dĩ đây chỉ là một cuộc rèn luyện vô thưởng vô phạt, nhưng dưới sự nhúng tay của Ma tộc, nó biến thành ván cờ sinh tử. Nỗi sợ bị tụt lại phía sau đồng nghĩa với cái c.h.ế.t khiến sự nghi kỵ giữa các thành viên trong những đội ngũ chắp vá càng thêm trầm trọng. Đặc biệt là những đội thiếu thủ lĩnh có uy tín, mỗi quyết định đưa ra đều kéo theo một cuộc cãi vã không hồi kết.

"Ta đã bảo rồi —— đi theo cách giải của ta tuyệt đối không sai!"

"Ngươi lấy gì đảm bảo? Nếu sai một ly đi một dặm thì ai chịu trách nhiệm?"

"... Mấy ý tưởng trước của ngươi có cái nào ra hồn đâu! Tốt nhất là ngậm miệng lại, đừng để liên lụy cả đám!"

Dưới sự phản chiếu chân thực của thủy kính, những màn cãi vã suýt động thủ khiến các tu sĩ bên ngoài xem mà lòng dạ rối bời.

Tuy nhiên, vẫn có những đội ngũ phối hợp ăn ý.

Ví dụ như đội Quy Tàng Tông, dưới sự chỉ huy nói một là một của Lâm Tu Bạch, dù có lúc sai sót cũng nhanh chóng được sửa chữa.

Hay như đội Huyền Hoàng Tông, do Hám Thiên Túng bị thương nên thay bằng "Thần toán" Bộ Vi Nguyệt. Đội này leo tháp không dựa vào trí tuệ mà dựa vào... huyền học. Mai rùa trong tay Bộ Vi Nguyệt cứ lắc là ra đáp án chuẩn xác.

Những đội đoàn kết thường có thành tích khá tốt.

Thảm hại nhất là những kẻ xui xẻo bị hút vào Phù Sinh Lục một cách bất đắc dĩ. Đội hình của họ rồng rắn lẫn lộn, từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan cho đến cả người phàm chưa từng tu hành ——

Thủy kính chuyển cảnh đến một mật thất nọ.

Một nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ có khuôn mặt diễm lệ nhưng bị hủy hoại bởi vết sẹo dài, đang cau mày đầy vẻ mất kiên nhẫn, chĩa kiếm vào lưng một người khác. Trước mặt họ là biển lửa hừng hực.

"Ngươi —— đi qua đó. Thử xem hướng này là Sinh Môn hay T.ử Môn. Dù sao ngươi cũng là phế vật không có tu vi, giữ lại chỉ tổ vướng chân."

Sắc mặt những người còn lại biến đổi. Có hai người định lên tiếng can ngăn nhưng bị người bên cạnh kéo lại:

"Đừng lo chuyện bao đồng! Là tên đó tự tìm đường c.h.ế.t, vừa vào bí cảnh đã ra vẻ công t.ử thế gia, chê bai vết sẹo trên mặt Tưởng Lan... Hắn không biết Tưởng Lan là Trúc Cơ nhị trọng, mạnh nhất trong đám chúng ta sao! Nếu không để cô ta xả cơn giận này, cô ta bỏ mặc chúng ta thì c.h.ế.t cả nút!"

Người bị ép đỏ bừng mặt, hai vai run rẩy, mồ hôi vã ra như tắm:

"Cầu xin cô, đừng bắt tôi qua đó. Tôi không muốn c.h.ế.t, tôi không muốn c.h.ế.t a!"

Nữ tu tên Tưởng Lan chẳng thèm nói nhiều, tung một cước đá phăng hắn vào biển lửa.

Tiếng da thịt cháy xèo xèo trong tưởng tượng không vang lên.

Họ may mắn, đó là Sinh Môn thật, ngọn lửa chỉ là ảo ảnh.

"Cạch", cửa đá mở ra.

Đám người phía sau tranh nhau ùa xuống tầng dưới. Gã đàn ông không có tu vi kia ngã ngồi trên mặt đất, khóc lóc một hồi rồi trong mắt lóe lên tia hung ác. Hắn rút d.a.o găm giấu trong tay áo, bật dậy lao vào lưng Tưởng Lan như con báo săn mồi:

"Muốn ta c.h.ế.t à? Vậy ngươi c.h.ế.t trước đi!"

Nhưng người phàm làm sao đấu lại tu sĩ Trúc Cơ?

Tưởng Lan trở tay c.h.é.m một nhát, để lại vết m.á.u dài trên mặt gã.

Lưỡi kiếm lạnh băng kề cổ hắn:

"Nói trước, ta là tán tu." Nàng gằn giọng, "Ta không quan tâm ngươi là công t.ử bột nhà nào. Nếu chịu ngoan ngoãn nghe lời, may ra ta còn dắt ngươi ra khỏi đây. Còn muốn tìm c.h.ế.t, ta tiễn ngươi một đoạn ngay bây giờ."

"Đủ rồi." Một giọng nữ thanh lãnh vang lên, "Chúng ta phải tranh thủ thời gian leo tháp. Thêm một người là thêm một phần hy vọng. Dù hắn không có tu vi, nhưng ai biết được lúc nào đó lại cần đến hắn?"

Tưởng Lan lạnh nhạt ngước mắt.

Người lên tiếng là y tu duy nhất trong đội —— hay đúng hơn là "chuẩn y tu". Không môn phái, không sư thừa, linh lực mỏng manh. Nhưng nàng ta luôn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, lại am hiểu d.ư.ợ.c lý, từng giúp cả đội vượt qua một tầng tháp nhờ kiến thức t.h.u.ố.c men.

Tưởng Lan nể mặt nàng ta vài phần.

"A Giảo, mau im miệng!" Gã thanh niên áo gấm bên cạnh biến sắc, kéo tay nàng một cái lảo đảo, rồi quay sang cười nịnh nọt với Tưởng Lan, "Chúng ta đi được đến đây đều nhờ Tưởng đạo hữu quyết đoán..."

Tưởng Lan cười âm trầm: "Ngươi tưởng ta không biết à? Trong mắt ta, ngươi với tên phế vật kia cũng cá mè một lứa thôi. Muội muội ngươi ít ra còn biết y thuật, còn ngươi biết cái gì?"

Mặt gã thanh niên xám ngoét.

Tưởng Lan cười khinh bỉ, thu kiếm bỏ đi trước.

Đám người còn lại nhìn nhau rồi lẳng lặng bám theo. Gã đàn ông bị rạch mặt cũng chỉ biết ôm vết thương, lủi thủi đi cuối hàng như con chuột cống.

"......"

Gã thanh niên áo gấm tụt lại phía sau cùng.

Trong mắt hắn lóe lên tia tàn độc: "Đợi ra khỏi đây, ta quyết không tha cho ả!"

"Nhị ca, chuyện không làm được thì đừng nói khoác. Nếu chúng ta ra được khỏi Phù Sinh Lục thật, Trình gia còn phải chuẩn bị lễ hậu tạ người ta đấy."

Thiếu nữ y tu không chút nể nang vạch trần.

"... Trình Giảo! Rốt cuộc muội đứng về phe nào hả? Khuỷu tay toan rẽ ra ngoài là sao?!"

Trình Giảo chẳng thèm để ý, bước chân nhanh dần, đuổi kịp Tưởng Lan.

Nàng bỗng nói: "Nếu tỷ để ý vết sẹo trên mặt, ta có thể nghĩ cách giúp tỷ xóa nó đi."

Tưởng Lan cười ha hả, giọng điệu đầy vẻ bất cần đời: "Ta đường đường là tu sĩ Trúc Cơ, muốn xóa cái sẹo mà không tìm được cách sao? Ta lười tốn công sức thôi."

Trình Giảo: "À, cũng phải."

Hai người nói chuyện cứ như đã quen thân từ lâu.

Đội hình tuy "phế" nhưng vận may của họ lại không tồi, trầy trật mãi cũng qua thêm được hai tầng tháp.

Trong tháp không có ngày tháng, họ không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết khi đang tuyệt vọng trước một cửa ải khó nhằn thì tiếng chuông khánh vang lên ——

Trên không trung hiện ra dòng chữ vàng:

【 Đã có tu sĩ đột phá tầng 30 của Thí Luyện Tháp. 】

【 Thí luyện kết thúc sớm. 】

【 Đang tính toán số tầng của các tiểu đội... 】

【 Tu sĩ chưa vượt qua tầng 6 sẽ bị loại bỏ. 】

Cả nhóm nhìn chằm chằm màn hình với đôi mắt đỏ ngầu, rồi thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát c.h.ế.t.

... Bởi vì họ vừa vặn lết qua tầng 6, đang kẹt ở tầng 7.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có người cười méo xệch: "Trong thời gian ngắn thế mà leo hết 30 tầng, kẻ đó là quái vật phương nào vậy?"

Màn trời không cho họ thời gian thở dốc.

【 Bí cảnh thứ hai sắp mở ra... Do phát hiện sự chênh lệch nhân số, các đội thiếu người sẽ được ghép ngẫu nhiên... 】

Tưởng Lan lạnh nhạt: "Hy vọng lần này vớ được ai hữu dụng một chút."

Đội họ chỉ có 5 người. Theo quy tắc, Phù Sinh Lục sẽ nhét thêm một người vào.

Không gian vặn vẹo, một bóng người mờ ảo dần ngưng tụ bên cạnh họ. Nhìn dáng vẻ là một thiếu nữ tuổi cập kê.

Tưởng Lan lòng nguội lạnh một nửa: Xong phim, lại thêm một "em gái mưa" cần bảo vệ.

Cho đến khi bóng người ấy hiện rõ.

Thiếu nữ ôm kiếm, mái tóc đen mượt như lụa xõa tung. Đôi mắt trong veo như ngọc, sáng tựa trăng rằm. Thanh trường kiếm u tối trên tay chưa rút khỏi vỏ đã tỏa ra hàn khí bức người ——

Tưởng Lan trợn tròn mắt.

Chuyện gì thế này? Phù Sinh Lục lương tâm trỗi dậy, tặng họ một cái "ngoại quải" kinh thiên động địa ư?

"... Tuân Diệu Lăng?!"

"Thật hay giả vậy?"

"Là cái cô nàng ở Quy Tàng Tông... Đúng là nàng! Là Tuân Diệu Lăng!"

"Ô a a a! Cha mẹ ơi! Con có hy vọng sống rồi!!"

Tuân Diệu Lăng bị sự nhiệt tình thái quá này làm cho giật mình.

"Mọi người... làm sao thế?"

"Tuân Chân nhân, xin đừng để ý, mọi người chỉ là quá kích động thôi." Gã thanh niên áo gấm nhanh nhảu chen lên đầu, mặt mày hớn hở hành lễ, "—— Tại hạ là Trình Tuyên, con thứ hai của gia chủ Trình thị ở Đông Hải! Tuân Chân nhân, Trình thị và Quy Tàng Tông vốn có giao hảo, mong Chân nhân che chở chúng ta. Sau khi thoát nạn, nhất định có hậu tạ!"

Tuân Diệu Lăng cười nhạt, không đáp lời hắn mà hỏi ngược lại: "Trước đó các người leo đến tầng mấy?"

Nụ cười trên mặt Trình Tuyên cứng đờ.

"... Hổ thẹn quá, chúng ta không leo được cao lắm."

Tưởng Lan thẳng thắn: "Đâu chỉ không cao. Chúng ta vừa vặn lết qua tầng 6. Trong số những kẻ không bị loại, đội này thuộc dạng đội sổ."

Côn Luân Kính trong đầu Tuân Diệu Lăng hừ lạnh: "Ta biết ngay Phù Sinh Lục chẳng tốt đẹp gì mà. Ngươi là người đầu tiên phá đảo 30 tầng, nó lại ghép ngươi với cái đội hình phế vật nhất... Rõ ràng là muốn kéo chân ngươi đây mà!"

 

 

 

Lời Côn Luân Kính nói không phải không có lý.

 

Nếu là bí cảnh giải đố như Thí Luyện Tháp, đồng đội chỉ cần đứng im làm cảnh hoặc thỉnh thoảng giúp một tay thì còn đỡ.

 

Nhưng nếu bí cảnh tiếp theo yêu cầu c.h.é.m g.i.ế.c... thì cái đội hình "tạp nham" này, ngoài Tưởng Lan (Trúc Cơ nhị trọng) ra, còn lại toàn là gánh nặng cần bảo vệ.

 

Phù Sinh Lục quả thực đang bắt Tuân Diệu Lăng một mình gánh team còng lưng.

 

Nhưng binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lo nhiều vô ích.

 

Sau khi Tuân Diệu Lăng chính thức gia nhập đội, dòng chữ vàng lại hiện lên:

 

【 Cửa thứ hai: Long Thần Tế. 】

 

【 Nhiệm vụ: Hiệp trợ Khúc Hà Trấn hoàn thành nghi thức hiến tế Long Thần, tìm ra lối thoát khỏi trấn. 】

 

Không gian xung quanh vặn vẹo, khi cảnh vật ổn định lại, cả nhóm đã đứng ở lưng chừng một ngọn núi sâu.

 

Ngọn núi bị sương mù dày đặc bao phủ, như ẩn hiện trong tiên cảnh mờ ảo. Dưới chân núi là một thị trấn yên tĩnh với những mái ngói đen tường trắng cổ kính đan xen.

 

Lúc này đang là rạng sáng, bóng đêm đã nhạt nhưng mặt trời chưa lên, đất trời chìm trong sắc thái thanh lãnh. Dòng sông uốn lượn cũng nhuốm màu xám nhạt, tiếng nước chảy nghe u tịch đến rợn người. Những ngôi nhà thấp thoáng trong sương sớm tựa như nét mực loang trên giấy Tuyên Thành, m.ô.n.g lung và xa xăm.

 

Thư Sách

Tuân Diệu Lăng chớp mắt, cảm giác như lông mi mình cũng đọng một tầng hơi nước lạnh lẽo.

 

"Đây là cái xó xỉnh nào vậy? Oáp..."

 

Mấy tên công t.ử bột không có tu vi hộ thể đã bắt đầu xoa tay, run cầm cập vì lạnh.