Bởi vì chỉ có hai người ăn cho nên Tống Tịch cũng không nấu quá nhiều. Trên bàn ăn để ba món ăn, hai món mặn và một món canh. Hai món mặn bao gồm thịt lợn sốt cà chua và thịt bò xào hành, món canh thì đơn giản là rau cải luộc. Hắn chọn ba món này là bởi vì cả ba có tốc độ nấu chín nhanh, không cần phải đợi quá lâu.
Hướng Âm nhìn ba món ăn đơn giản, cũng không có phản ứng gì. Tống Tịch chỉ là một nam sinh, biết nấu ăn đã là rất tốt rồi, cô cũng không trông chờ hắn phải biết nấu món sơn hào hải vị gì gì đó.
"Chị ăn thử thịt lợn đi." Tống Tịch nhanh chóng gắp cho cô một miếng thịt, không quên nở nụ cười tươi. Ngay lúc đối diện với nụ cười của hắn, trong đầu Hướng Âm đã không ngừng vang lên tiếng lòng.
Ăn đi, đẹp trai như vậy, không ngon cũng phải ăn.
Hướng Âm tự nhận mình không phải người mê trai, chính là tự cô cũng không hiểu vì sao khi đối diện với Tống Tịch cô lại mất hết liêm sỉ đến vậy. Chỉ là trai đẹp thôi mà, cô cũng không hiếm lạ.
Khó khăn lắm mới ăn xong, không phải bởi vì đồ ăn khó ăn. Mấy món Tống Tịch nấu đều rất được, nó không có hương vị công nghiệp, cho vào miệng cực kì thơm ngon khiến cô chỉ muốn gắp thêm một đũa. Thế nhưng điều khiêu chiến cô chính là việc cô vừa phải ăn cơm vừa phải đối diện với gương mặt điển trai lúc xa lúc gần luôn trực chờ lao đến bên cạnh cô kia.
Mập
Tim đập nhanh thế này, không tốt cho sức khỏe đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hướng Âm và nốt miếng cơm vào miệng, đập đũa xuống bàn: "Tôi ăn xong rồi."
"Chị ăn vậy thôi à?" Tống Tịch nhìn đồ ăn vẫn còn gần nửa đĩa, có chút thất vọng.
Hướng Âm lập tức trừng mắt: "Từ nãy đến giờ một mình tôi ăn, tôi đã ăn ba bát cơm rồi đấy... vẻ mặt ấy của cậu là ý gì? Cậu còn chưa ăn được mấy đũa đâu, còn không ăn đi."
Tống Tịch có chút bất ngờ: "Vậy mà chị cũng để ý."
Rõ ràng từ đầu đến cuối cô chỉ cắm mặt vào ăn, đến liếc còn không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái. Vì điều này mà từ nãy đến giờ hắn cảm thấy không vui, cứ tưởng cô không để ý mình. Thế mà cô lại biết hắn không hề ăn cơm, còn nói cực kì chắc chắn. Chẳng lẽ cô ấy có khả năng quan sát người khác mà không bị người khác phát hiện?
Hướng Âm đúng là có khả năng này. Trên thương trường, việc bí mật quan sát người khác là việc vô cùng quan trọng, nó giúp cô vừa có thể nắm bắt được người khác lại vừa khiến đối phương không cảm thấy bị xâm phạm.
"Tôi để ý cái gì? Cậu từ đầu đến cuối đều gắp đồ ăn cho tôi, ăn được mới là lạ đấy. Ăn đi, ăn xong gọi tôi ra rửa bát giúp cậu." Mặc dù đồ là do cô mua nhưng mà hắn nấu cho cô, cô cũng nên chịu chút trách nhiệm.
Tống Tịch chỉ mỉm cười rồi gật đầu: "Chị làm việc thì cứ làm đi, không cần quan tâm em."
"Ò, ngoài phòng của tôi ra, trong gian nhà này, cậu thích làm gì thì làm."
Nếu như đã đồng ý cho người ta ở nhờ thì nên để người ta thoải mái một chút. Cô vẫn còn chút việc chưa xử lý, còn có chỗ Vỹ Mạnh Kỳ kia, cô cũng cần phải từ từ tính sổ với gã. Mấy tháng nay để gã rảnh rỗi quá, đến cô mà gã còn dám tính kế, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.