"Lần này lấy tiền của cô để trả, chờ tôi đòi lại được tiền cọc nhà, tôi sẽ trả lại cho cô."
Hướng Âm cũng chẳng có thời gian mà tính toán, đối với cô mà nói, số tiền này chẳng đáng là bao cả: "Tùy cậu."
"À quên, cô năm nay bao nhiêu tuổi vậy?" Nhìn chững chạc thế này, chắc là hơn tuổi mình nhỉ.
"Tôi hai mươi bảy." Hướng Âm đáp trả rất thành thật, dù sao đi nữa thì cô cũng không có ý định giấu hắn, cũng chẳng cần phải giấu hắn làm cái gì.
"À, thế thì em năm nay mới hai mươi ba, chị lớn hơn em tận bốn tuổi." Tống Tịch không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Mặc dù đã đoán được là cô sẽ hơn tuổi mình nhưng hắn lại không nghĩ cô hơn mình nhiều như vậy. Nhìn cô dù chững chạc nhưng vẫn vô cùng trẻ, vốn còn tưởng chỉ hơn hắn một hai tuổi.
"Tôi biết." Trong tay cô còn có tư liệu của hắn, đương nhiên là cô biết hắn kém cô bốn tuổi. Đây cũng là một phần nguyên do mà cô không muốn tiến sâu hơn với hắn. Hắn kém cô tận bốn tuổi, con nít ranh.
"Vậy sau này em gọi chị là chị nhé!"
"Ừ."
Về đến nhà, Tống Tịch nhanh chóng xách đồ vào phòng bếp: "Chị nghỉ ngơi chút đi, cơm rất nhanh sẽ làm xong."
Mập
"Ừ."
Cô đã lăn lộn cả ngày ở công ty, dành chút thời gian đi chợ với tên nhóc kia đã tiêu hao toàn bộ thể lực trong ngày của cô rồi. Cô chẳng hề kiêng kị Tống Tịch, mặc kệ hắn ở trong bếp làm cái gì, chính mình lấy quần áo đi tắm, nên làm cái gì thì làm cái đó, coi như tên kia không tồn tại.
Ngay khi cô vừa ra khỏi phòng tắm thì điện thoại kêu lên. Hướng Âm ngay lập tức bắt máy: "Alo?"
"Chị Âm, hôm nay chị ăn gì thế để em đặt." Đầu dây bên kia là âm giọng quen thuộc của cô trợ lý tận tình.
Hướng Âm: "..."
"Alo, chị Âm, chị có còn ở đó không?"
"Hôm nay không cần đặt cơm cho chị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"..." Đến lượt đầu dây bên kia không lên tiếng. Hướng Âm cũng không rảnh rỗi mà ở đây lôi kéo với cô nàng.
Thế nhưng ngay lúc cô định tắt máy thì Kim Nguyên lại lên tiếng: "Không hổ là giám đốc Hướng nha, tốc độ cũng nhanh thật đấy. Thế nào, hôm nay hẹn người ta đi ăn luôn hả?"
"Không phải hẹn đi ăn, là người ta tới nấu cho chị ăn."
"Ây, nhanh vậy sao, không hổ là chị ha ha ha."
Hướng Âm bị cười liền đỏ mặt, cô tức giận tắt máy của Kim Nguyên sau đó ném điện thoại đi. Có gì đâu, chỉ là tới nấu cho cô ăn một bữa cơm thôi mà.
*Cộc cộc*
Cửa phòng bị gõ hai tiếng.
"Chị Âm, em nấu xong rồi, chị ra ăn đi."
Hướng Âm: "..."
Đột nhiên lại cảm thấy thật sự có chút vấn đề là sao nhỉ. Đúng thật là trần đời làm gì có ai đưa trai lạ về nhà, lại còn cùng người ta đi siêu thị mua đồ, còn để người ta nấu cơm trong bếp nhà mình như cô đâu chứ! Không ổn rồi, hình như cô bị quỷ ám rồi.
Tống Tịch mãi không thấy bên trong có động tĩnh thì lại tiếp tục gõ cửa: "Chị Âm!"
"Đây, ra ngay đây."
Hướng Âm chọn một bộ đồ ở nhà thật kín đáo mặc vào, sau khi nhìn chính mình trong gương một vòng, không thấy chỗ nào bất thường thì mới đẩy cửa bước ra.
Bên ngoài, Tống Tịch mặc một chiếc áo cộc cùng quần cộc vô cùng thoải mái, quần áo tùy tiện nhưng đi cùng với gương mặt điển trai của hắn thì lại khiến bộ đồ trở nên vô cùng đẹp mắt, không hề tùy tiện chút nào. Hắn hướng cô nở nụ cười thật tươi, loại mà có thể dễ dàng đánh gãy bất kì trái tim của thiếu nữ nào trong khoảng cách một mét.
Hướng Âm: "..."
Cô thừa nhận mình không phải thiếu nữ nhưng cô vẫn thấy rung động là sao.