Vào ngày thứ năm mùa đông, hệ thống phanh xe cuối cùng cũng được chế tạo xong. Các thành viên trong đội chế tác gấp rút hoàn thành, để kịp giao cho nhóm của Tel chuẩn bị khai thác quặng.
Khi nhận được mấy chiếc xe kéo, nhóm của Tel vô cùng vui sướng, nhanh chóng bắt tay vào khai thác mỏ.
Trong thời gian chờ đợi xe kéo, nhóm của Tel đã tranh thủ học cách sử dụng dụng cụ khai thác và nghiên cứu phương pháp phù hợp cho từng loại quặng. Kết quả thu được khá khả quan, dù vẫn còn một số chỗ gặp khó khăn, nhưng như vậy là quá đủ rồi.
Chỉ khoảng hơn hai tuần sau khi có xe kéo, nhóm của Tel đã mang về cho bộ lạc gần 500 kg quặng các loại. Nhiều thành viên trong đội chế tác cũng được chuyển sang khu xử lý quặng để làm việc.
Những tảng đá hoa cương đầu tiên được nghiên cứu. Vì chứa nhiều vật liệu phức tạp, quá trình nghiên cứu đá hoa cương rất tốn thời gian, nhưng nhóm nghiên cứu lại càng thêm hứng thú.
Ở khu vực khai thác quặng, nhóm của Tel phải đối mặt với nhiều khó khăn, vì việc khai thác mạnh mẽ đã tác động lớn đến môi trường xung quanh. Bụi từ hoạt động khai thác dày đặc, nguồn nước sông gần đó bị ô nhiễm, và động vật bắt đầu rời bỏ khu vực này.
Hiện tại, nhóm của Tel đã phải cầu cứu nguồn tiếp tế từ các trạm dừng chân để duy trì sinh hoạt. Dù chưa ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc, Tel không muốn tình trạng này kéo dài.
Dù đã từng được Ain cảnh báo về vấn đề này, Tel khi ấy không để tâm nhiều, vì trước đó bộ lạc vẫn thường khai thác quặng ở ngọn đồi và đá vôi ở phía bên kia bờ, bộ lạc mà không gặp vấn đề.
Nhưng lần này khác, Tel nhận ra rằng ngoài đá hoa cương, còn có rất nhiều loại đá mới lạ khiến nhóm nghiên cứu cũng phải ngạc nhiên.
Đá hoa cương sau khi tách ra có hơn chục loại vật liệu khác, phần lớn là thạch anh và nhôm oxit - những thành phần quen thuộc trong sản xuất gốm sứ. Ngoài ra còn có:
Một loại đá mềm hơn đá hoa cương và có màu sắc trắng xám, gần giống với đá vôi.
Đá vôi quen thuộc với các tộc nhân.
Một loại đá có cấu tạo thành từng lớp, dễ tách.
Một loại đá hiện chưa có kết luận chính xác, dường như chúng là một nhóm vật chất tạo thành loại đá này, nhóm nghiên cứu đã bỏ qua loại đá này vì quá khó.
Nếu Ain biết tin này, có lẽ anh cũng đành chịu vì chúng vượt ngoài hiểu biết của hắn. Ain chỉ biết về đá hoa cương nhờ vào lần tình cờ học hỏi hồi còn trẻ.
…
Lần đó, vào ngày nghỉ, Thiên qua nhà thằng bạn để rủ đi nét, anh vẫn trên con đường quen thuộc, bỗng Thiên chú ý tới một nhà kho lớn.
“Ủa nhà kho này ở đây hồi nào nhỉ?”
Thiên đã dành quá nhiều thời gian chơi internet, nên không chú ý tới sự đổi thay xung quanh mình, giờ đây anh bỗng cảm thấy thật lạ lẫm.
Thiên cứ đứng đơ trước cánh cửa nhà kho, sau một phút, cánh cửa bỗng mở ra, một ông chú bảo vệ mới ngoắc tay về phía Thiên.
Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, Thiên chỉ tay vào mình như muốn xác nhận lại với chú bảo vệ, ông chú gật đầu, anh suy ngẫm rồi đi lại chú ấy.
“Sao vậy nhóc? Làm gì vào giờ này? Không đi học à?”
Thấy thằng nhóc đi tới, chú bảo vệ liền hỏi một tràng, Thiên cố gắng theo kịp tốc độ nói của ông chú, sau khi sắp xếp lại câu hỏi thì Thiên thoải mái nói:
“Dạ, hôm nay con được nghỉ, nên đi qua nhà bạn chơi, à chú ơi nhà kho này làm gì vậy ạ?”
Chú bảo vệ nghe hỏi thì gật gù nói:
“À ra là vậy, kho này hả? Kho này làm đá hoa cương đấy nhóc.”
Thiên thì nghệt mặt ra nói: “Đá hoa cương?”
Chú bảo vệ thì cười rồi nói:
“Thôi cái này nó nhức đầu lắm, ta giải thích cả buổi thì cũng không hết đâu, muốn vào coi thử không? Mà hơi bụi nha.”
Thiên nghe lời mời thì hơi suy tư, sau vài giây, anh liền gật đầu bỏ qua thằng bạn đang ngồi ở nhà chờ anh, bước qua cánh cửa, Thiên choáng ngợp trước nhà kho.
Nó quá lớn so với tưởng tượng của anh, Thiên giật mình khi chú bảo vệ đưa anh cái khẩu trang, đi theo chân chú bảo vệ.
Anh đứng ở bên ngoài, vì được dặn từ chú bảo vệ, còn chú ấy vào trong nói chuyện với một anh nào đó, hai người cứ nhìn ra phía Thiên rồi chỉ trỏ.
Rồi chú bảo vệ đi ra ngoài phòng trực, bỏ lại Thiên, anh ngơ ngác, bỗng một người xuất hiện, một anh chàng lớn hơn Thiên chục tuổi.
Anh ta nhìn Thiên rồi hỏi:
“Nhóc muốn biết đá hoa cương à?”
Thiên gật đầu, anh ta liền cười rồi dắt Thiên đi vòng kho, tuy chỉ là sơ bộ, nhưng với Thiên lúc này thì cực vui, anh có thể thoải sức tò mò hỏi đủ thứ.
Anh chàng kia thì thoải mái trả lời những thắc mắc của Thiên, sau một giờ, Thiên đi ra khỏi nhà kho mà cười không ngừng, đã quá lâu rồi anh mới có lại cảm giác đi khám phá kiến thức như vậy.
Thiên lại vội vàng chạy qua nhà thằng bạn, rồi sau ngày hôm đó thì anh quên sạch kiến thức vừa học, sau này khi trưởng thành rồi Thiên không nhớ là nhà kho đó còn hay không?
…
Giữa mùa đông.
Các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt lại quy tụ về trung tâm để được chúc phúc, chỉ có những người đang làm hai nhiệm vụ kia thì không được tham gia, còn lại thì gần đông đủ.
Năm nay, lão Quy trả thưởng tương đối hậu hĩnh, những tộc nhân mới thì chỉ được thanh tẩy cơ thể. Còn những tộc nhân trong hai năm qua cố gắng thì được lên thêm 2 bậc sức mạnh, thấp nhất cũng là Chiến sĩ 2 đầu.
Duy chỉ có Ain là đứng im như vậy, Dio thì được nâng lên tới Đấu sĩ 3 đầu ngang bằng với Ain, hai đứa nhìn nhau rồi cười bí ẩn.
Một cuộc so tài giữa hai người mạnh nhất bộ lạc diễn ra, thu hút vô số tộc nhân theo dõi. Đặc biệt là nhóm thành viên đi săn, bọn họ muốn xem kẻ mạnh chiến đấu sẽ ra sao.
Ain và Dio đang ở trên một sân tập hằng ngày của Ain, hai bên thống nhất không dùng vũ khí. Ain cởi áo của mình ra, lộ trước mặt các tộc nhân một cơ thể rắn chắc, cơ bắp ẩn mình.
Dio nhìn đám phụ nữ hò hét ở bên bờ đê mà tặc lưỡi, nó nhìn Ain cũng gật gù:
“Cũng tập luyện thường xuyên rồi.”
Dio cũng cởi áo của mình ra, đám tộc nhân thì bất ngờ, họ không ngờ Dio lại có cơ thể không kém cạnh tộc trưởng.
Mấy thành viên Chấp Pháp thì mỉm cười tự hào, ngày nào đội trưởng của họ dù bận rộn cũng dành một thời gian nhỏ để luyện tập, không có lười biếng như mọi người thấy.
Hai người nhìn nhau rồi thủ thế, Ain hít vào một hơi, hai đứa đã rất lâu rồi chưa đánh với nhau như vậy, Ain nhún chân.
Hắn bỗng đang thủ thế đã búng tới chỗ Dio hồi nào không hay, cả đám tộc nhân còn đang bất ngờ thì thấy Dio phản ứng cực nhanh.
Dio giơ cánh tay trái mình lên ngang mặt, kẹp chặt để phòng thủ, Dio cũng phòng bị thêm, nó gồng cơ bụng, chân cũng thủ thế phản công.
Mọi thứ diễn ra trong tích tắc như thể Dio dự đoán trước sự tấn công của Ain. Ở đối diện, Ain nhìn vậy cũng chỉ mỉm cười, hắn thay vì đấm thẳng như dự đoán.
Ain xoay người, một cú móc hàm bằng tay phải, Dio nhìn qua khe hở của tay trái thì hoảng hốt, nó cắn rắn gồng cơ thể.
Dio cũng xoay người, một cú móc tay phải sang ngang, Ain bình tĩnh, hắn giờ tay trái đúng tư thế như Dio để đỡ.
“Bụp!”
Âm thanh giòn tan vang lên, các tộc nhân liền trầm trồ, cả hai người họ chỉ trong vài giây đã phản ứng, đối phó nhau đến kinh hoàng như thể nó đã khắc vào máu của họ.
Đám tộc nhân mới thì trố mặt, còn mấy tên chiến binh tập sự thì vội lấy tờ giấy ra ghi chép sự phát hiện riêng của mình, với họ đây là tư liệu quý.
Một số trung niên nghe tiếng va chạm mà rùng mình, họ không ngờ có lúc mình có thế chứng kiến sức mạnh mà hằng ao ước, tuy chỉ là giao lưu nhưng vậy là quá đủ với họ.
Ain sau khi đỡ cú móc kia cũng nhíu mày, cả hai lùi ra, Ain mỉm cười nói:
“Đá tốt.”
Dio không nói gì, nó hiểu vừa rồi chỉ là thăm dò, giờ là lúc Ain sẽ tấn công thật sự, hai mắt nó luôn nhìn vào thân ảnh nhảy nhót trước mặt.
“Vụt!”
Dio bỗng hai mắt căng ra, hình bóng của Ain biến mất, nó vội bình tĩnh lại, cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Ain, nhưng Ain như biến mất vậy.
“Bặp!”
Một cú đá vào thái dương Dio, dù nó đã cố đưa tay lên chống cũng không thể đỡ hết uy lực của cú đá, tay Dio tê rần.
Ain lại biến mất khỏi tầm mắt của Dio, Dio bắt đầu chú tâm vào xung quanh.
“Rào, rào.”
Những tiếng xào xạc do Ain để lại khi di chuyển, Dio mỉm cười, nó bắt được tốc độ của Ain, một đường quyền bằng tay phải vào vị trí dự đoán.
Nhưng đòn đi nửa chừng, Dio hoảng loạn, nó xoay người 90 độ, Dio dùng chân trái móc ra sau.
“Bốp.”
Dio đau đớn, Ain thì bất ngờ khi đòn của mình thất bại, nhưng hắn vẫn mỉm cười sau cùng, Dio thì dù đau đớn nhưng cũng không lơ là phòng thủ.
Khi nãy, nó cảm thấy mình sắp đánh trúng thì cảm giác nguy hiểm trỗi dậy, nó liền đưa phương án tốt nhất để phòng thủ, cú đá xoay đó khiến nó bị đau ở bắp chân.
Ain đã dù mẹo để đánh lừa Dio, tay hắn từ lúc nào đã cầm một nắm cát, tiếng mà Dio nghe thấy chính là do Ain tạo ra, hắn liền chạy vào điếm khuất của Dio để tấn công.
Một cú đấm thì quá ngắn nên hắn chọn một cú đạp vào thằng tay phải của Dio, hắn còn định bồi thêm một cú trỏ vào eo nếu đúng kế hoạch nhưng bản năng của Dio giúp nó thoát sự thất bại.
Một cú tốt thí bắp chân, Ain thấy vậy cũng thối lui trở lại, Dio nhìn Ain rồi cảm nhận bắp chân trái, nó nhíu mày, rồi khó khăn nói:
“Tao thua.”
Ain đi lại chỗ Dio rồi xem chỗ bắp chân trái, một dấu chân đã chuyển sang màu tím, Ain vỗ vai Dio cười nói:
“Ha ha, đưa chân ra đỡ hả con?”
“Im đi, mẹ đưa eo với tay cho mày cũng như thế thôi.”
Dio nghe lời châm chọc thì quạo mà quát thẳng vào mặt Ain. Ain chỉ cười thêm rồi ngoắc tay cho nhóm trị liệu gần đó, nhận lệnh cả đám vội chạy lại rồi nhìn vết thương của Dio mà thèm thuồng.
Dio nhìn ánh mắt của đám người thì nhận ra gì đó mà hoảng hốt nói:
“Ain mày chơi tao?”
“I, đâu có họ muốn trị thương cho mày thôi.”
Ain lắc đầu chối bỏ, hắn chỉ muốn giúp bạn thân thôi, còn đám nghiên cứu trị liệu thì hắn không rõ.
Ain vội quay về nhà, bỏ lại Dio đang đau đớn la hét, tộc nhân bộ lạc cũng vội trở về nhà nghỉ dưỡng, họ trên đường về bàn tán trước cuộc giao đấu của tộc trưởng và Dio.
Một số thì bàn tán về phần thưởng của mình, một số nam giới thì tranh cãi sao mình lại nhận ít thưởng hơn người kia, một số nữ giới thì bàn xem tộc trưởng hay Dio có cơ bắp đẹp hơn.