Hai ngày sau khi tôi ch-ếc, Dương Siêu và Lý Yến Phương mới ph-át hiện ra sự thật ấy.
Tôi cứ ngỡ ít nhất có thể nhìn thấy chút ăn năn hối lỗi hiện lên trên nét mặt họ — nhưng không.
Để che mắt thiên hạ, Dương Siêu còn đi mua m-ột bộ quần áo mới thay cho tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn tất cả, chỉ thấy nực cười đến cực điểm!
Khi còn sống, tôi chưa từng được mặc lấy m-ột bộ quần áo mới, giữa mùa đông giá rét vẫn phải đi dép lê, mặc độc m-ột chiếc áo mỏng, toàn thân run rẩy vì lạnh, tay chân đầy những vết cước.
Không ngờ bộ đồ mới mà tôi không dám mơ ước ấy, cuối cùng lại là thứ tôi khoác lên sau khi ch-ếc.
Họ định loan tin tôi ch-ếc vì bệnh tật do thể trạng yếu, nhưng người đời không tin.
Dì Vương lại m-ột lần nữa gọi điện báo cảnh sát.
Đến khi cảnh sát đưa th-i th-ể tôi đi giám định, Lý Yến Phương vẫn cố chối quanh, che giấu nguyên nhân cái ch-ếc.
Thế nhưng, khi ph-áp y cởi áo tôi ra, sự thật hiện ra trước mắt khiến hai kẻ đó cứng họng, không thể biện minh.
Khi ấy tôi mới chỉ sáu tuổi, nhưng chiều cao chưa tới 1 mét, lồng ngực lồi cả xương sườn như muốn đâm thủng lớp da mỏng, hai khối xương hông gồ lên nhọn hoắt, mái tóc vàng cháy, loang lổ vì bị giật đứt nhiều chỗ.
Toàn thân tôi, trừ lòng bàn chân ra, không còn lấy m-ột tấc da lành lặn.
Ai có thể ngờ, tất cả những thương tích này đều đến từ chính ba mẹ ruột của tôi?
Cảnh sát nhanh ch-óng bắt giữ Dương Siêu và Lý Yến Phương.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới là — Lý Yến Phương đã gánh hết mọi tội lỗi về phía mình.
Cuối cùng, bà ta bị kết án 7 năm tù giam.
Trước làn sóng chỉ trích của dư luận, Lý Yến Phương vẫn không hề tỏ ra hối cải.
Thậm chí, bà ta còn lớn tiếng đ-áp trả cả vị thẩm ph-án đã tuyên án mình giữa chốn công đường:
“Con là tôi đ-ẻ ra, m-ạ-ng là tôi cho nó! Tôi đ-á-nh con mình thì sao? Dựa vào đâu mà bắt tôi ngồi tù?!”
Sự ngu dốt và vô liêm sỉ của bà ta khiến người ta nổi da gà.
Nhưng tôi không ngờ rằng — kể cả khi tôi đã ch-ếc, họ vẫn không chịu buông tha tôi.
Lý Yến Phương cho rằng chính tôi là nguyên nhân khiến bà ta phải vào tù, liền căn dặn Dương Siêu nhất định phải nghiến xương nghiền x-á-c tôi để thay bà ta xả giận.
Thế là, tôi tận mắt chứng kiến Dương Siêu đào m-ộ tôi lên, rồi rải tro cốt tôi khắp nơi, còn hung hăng giẫm đ-ạ-p lên tàn tro ấy.
“Đồ sao chổi! Con qu-ỷ mang tai họa! Mày s-i-nh ra là để hại ch-ếc tao với mẹ mày đúng không?! Mày khiến cả nhà tao tan nát! Tao phải khiến mày ch-ếc cũng không được yên thân!”
Khoảnh khắc đó, lửa giận trong tôi bùng lên đến tột đỉnh!
Nếu được lựa chọn, các người nghĩ tôi tình nguyện đầu th-a-i vào cái nhà này à?
Trước khi s-i-nh ra tôi, các người có từng hỏi tôi có đồng ý không?!