Sinh Ra Là Con Gái Không Phải Lỗi Của Tôi

Chương 4



Sau hơn m-ột tháng nằm viện, thân thể tôi đã dần hồi phục, chỉ còn lại sáu vết sẹo tròn sẫm màu nổi gồ trên miệng – di chứng của những mũi chỉ đã được tháo ra từ lâu.

Thị trấn nhỏ nơi chúng tôi sống vốn không lớn, tin tức ba mẹ tôi bạo hành con cái chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.

Hàng xóm xung quanh chỉ trỏ bàn tán, gọi ba mẹ tôi là những kẻ biến thái đ-i-ê-n cuồng.

Ai đời con nít không nghe lời mà cha mẹ lại lấy kim kh-â-u miệng?

Thật đúng là mất hết nhân tính.

Thời gian đó, ba mẹ tôi không dám bước chân ra khỏi nhà.

Cuối cùng, ba tôi cũng bị xưởng đuổi việc.

Nhưng ngay cả vậy, họ vẫn không hề có chút ăn năn hối cải nào.

Ngược lại, họ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.

Họ cho rằng nếu không vì tôi, họ đã có thể s-i-nh được con trai, ba tôi cũng sẽ không bị mất việc, chẳng phải chịu cảnh bị người đời sỉ nhục hằng ngày.

Thế là, cơn giận dữ trong họ lại càng hung bạo hơn, những trận đ-á-nh mắng dành cho tôi cũng dữ dội hơn trước.

Ba mẹ nắm trong tay quyền s-i-nh sát của tôi, họ tìm thấy khoái cảm bệnh hoạn trong cảm giác đó, thậm chí còn say mê ánh mắt sợ hãi của tôi.

Mẹ sợ tôi làm bẩn nhà cửa nên đuổi tôi ra khỏi nhà, bắt tôi sống trong chuồng gà.

M-ột góc chuồng gà chỉ có m-ột tấm chăn mỏng, ban đêm tôi co ro ôm tấm chăn đó quấn chặt lấy thân mình.

Mỗi ngày, nếu nhớ ra, ba mẹ sẽ tiện tay ném cho tôi m-ột cái bánh bao. Có khi là m-ột bát cơm thiu.

Cuộc sống như vậy kéo dài cho đến khi tôi sáu tuổi.

Hôm đó, mẹ nấu m-ột nồi mỡ heo, mùi tóp mỡ thơm lừng không ngừng quyến rũ khứu giác tôi.

Lúc mẹ đi vệ s-i-nh, tôi tranh thủ lấy m-ột miếng tóp mỡ nhỏ xíu, nhanh ch-óng bỏ vào miệng, gần như không nhai mà nuốt vội xuống cổ họng.

Chỉ m-ột miếng thôi mà, chắc mẹ sẽ không ph-át hiện đâu…

Tôi còn đang đắm chìm trong dư vị béo ngậy ấy thì tiếng hét sắc lẻm của mẹ vang lên bên tai:

“Dương Mẫn! Mày đang làm gì đó hả?!”

“Đồ t-i-ệ-n nh-â-n, mày dám ăn trộm nữa! Mày bay lên trời luôn rồi phải không! Tao không tin tao trị không được mày!”

Nỗi sợ mẹ khiến tôi quên cả bỏ chạy.

Tôi chỉ biết đứng đó nhìn trân trân khi mẹ cầm muỗng sắt khuấy tung chảo dầu nóng.

Khói trắng bốc lên nghi ngút, tôi còn chưa kịp hét lên thì đã ngất lịm.

Cho đến tận lúc ch-ếc, tôi cũng không được ăn thêm m-ột miếng cơm hay uống m-ột ngụm nước nào nữa.

Tôi cầm cự được m-ột tuần rồi cuối cùng cũng khép mắt lại vĩnh viễn.

Khi linh hồn rời khỏi thân thể gầy gò tàn tạ ấy, tôi cảm thấy tâm trí mình như được khai sáng, trở nên minh mẫn hơn hẳn.