Sinh Ra Là Con Gái Không Phải Lỗi Của Tôi

Chương 11



Hơn mười tiếng đồng hồ sau, m-ột dòng m-á-u tươi chảy từ đ-áy quần Dương Siêu, nhanh ch-óng nhuộm đỏ cả ga giường.

Hắn đau đớn vặn vẹo, mặt mũi méo xệch, gân xanh nổi đầy trán, hai tay ôm chặt bụng, lăn qua lăn lại trên giường.

“Đau quá… đau ch-ếc mất rồi…”

Mới thế này mà đã kêu đau sao?

So với những nỗi đau mà tôi từng chịu, e rằng đây chưa bằng m-ột phần mười.

Lý Yến Phương không ngừng an ủi hắn:

“Chịu chút đi, sắp qua rồi mà.”

Hai tiếng trôi qua, Dương Siêu đã kiệt sức nằm liệt giường, hơi thở mong manh.

Vậy mà hai đứa bé trong bụng vẫn không hề có dấu hiệu bị đẩy ra.

Lý Yến Phương lúc này mới bắt đầu hoảng sợ thật sự, rốt cuộc cũng nhận ra chuyện này đã vượt quá phạm trù khoa học.

Bà ta không còn cách nào khác, đành tìm đến con đường “tâm linh”.

Thầy bói họ Mã, là m-ột bà đồng nổi tiếng trong làng.

Sau khi nghe Lý Yến Phương kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra với Dương Siêu, bà Mã mới chậm rãi mở đôi mắt đục ngầu, nhìn về phía giường nơi Dương Siêu đang rên rỉ.

Chỉ nói ra bốn chữ:

“Nhân quả báo ứng.”

Sắc mặt Lý Yến Phương lập tức biến đổi, run run lẩm bẩm:

“Quả nhiên là hai con t-i-ệ-n nh-â-n kia…”

Ngay sau đó, bà ta nắm chặt tay thầy Mã, như thể nắm lấy cọng rơm cuối cùng:

“Thầy ơi, xin thầy nói cho chúng tôi biết phải hóa giải thế nào! Chỉ cần cứu được chồng tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!”

Thấy bà đồng linh nghiệm như vậy, Dương Siêu cũng bất chấp cơn đau, gắng sức ngồi dậy, nói:

“Đúng đúng đúng! Chỉ cần tôi được trở lại như cũ, cái gì tôi cũng đồng ý!”

Thầy Mã nhìn hắn m-ột cái, nói:

“Mỗi linh hồn trẻ sơ s-i-nh đều phải đợi hàng chục năm mới có được cơ hội đầu th-a-i. Các người lại ngang nhiên chặt đứt con đường đó, sao có thể không s-i-nh oán khí?”

“Cách giải quyết cũng đơn giản thôi — phải thành tâm sám hối, thừa nhận lỗi lầm với các cô bé ấy.”

Lúc kể chuyện, Lý Yến Phương đã không nói thật, giấu nhẹm nguyên nhân cái ch-ếc của hai người chị tôi.

Giờ nghe được lời này, hai vợ chồng lập tức phục sát đất, răm rắp tin theo.

Nhưng chưa kịp thở phào, câu nói kế tiếp của bà đồng khiến họ như rơi vào hầm băng:

“Vay bao nhiêu, phải trả bấy nhiêu. Ngày trước các bé phải chịu nỗi đau gì, thì các người cũng phải trải qua nỗi đau tương xứng.”

“Cái oán khí này lớn lắm rồi, nếu không nhanh ch-óng hành động, e rằng chẳng mấy chốc cả nhà sẽ phải ch-ếc bất đắc kỳ t-ử.”