Sinh Ra Là Con Gái Không Phải Lỗi Của Tôi

Chương 10



Người tiếp nhận vẫn là bác sĩ đã siêu âm x-á-c nhận việc hắn mang th-a-i trước đó.

Khác hẳn với lần trước còn hung hăng, lần này Dương Siêu nước mắt nước mũi tèm lem, níu chặt tay bác sĩ:

“Bác sĩ, tôi van ông, làm ơn ph-á th-a-i giúp tôi đi!”

Hắn ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt to tướng lăn dài trên má.

Lý Yến Phương thì đau lòng đỡ lấy hắn, cũng nức nở van xin:

“Bác sĩ, ông giúp chúng tôi với… Xưa nay có bao giờ nghe đến chuyện đàn ông mang th-a-i chưa? Nhà tôi chắc chắn là trúng thứ gì không sạch sẽ rồi. Ông xem bụng anh ấy kìa, chưa đến m-ột tuần mà đã to thế này, rõ ràng là… quái vật!”

Lý Yến Phương vừa khóc vừa đưa tay vén áo Dương Siêu lên.

Sau tối hôm qua, bụng Dương Siêu đã phình to đến mức gần như trong suốt, mạch m-á-u dưới da hiện lên rõ rệt.

Cứ vài phút, hắn lại cảm nhận được cử động của th-a-i nhi, chẳng khác gì m-ột sản phụ thật sự.

Ngay khoảnh khắc Lý Yến Phương vén áo lên, bụng Dương Siêu đột ngột co giật dữ dội, đau đến mức hắn toát m-ồ hôi lạnh.

Bác sĩ hoảng sợ lùi liền mấy bước, xua tay lia lịa:

“Tình huống này… tôi thực sự bó tay! Tôi chưa từng ph-á th-a-i cho đàn ông bao giờ, các người nên đến bệnh viện lớn đi!”

“Bác sĩ, tôi cầu xin ông, không ph-á thì tôi ch-ếc mất! Xin ông có lòng từ bi, chỉ cho tôi hai viên thuốc ph-á th-a-i thôi, tôi tự xử lý…”

“Vả lại… tôi là đàn ông mà đi ph-á th-a-i, chuyện đó mà lan ra thì tôi còn sống làm gì nữa, tôi lạy ông đấy…”

Dương Siêu vì đau mà chẳng cần giữ thể diện nữa, quỳ xuống đập đầu liên tục để xin thuốc.

Cuối cùng bác sĩ không nỡ nhìn nữa, thở dài nói:

“Anh đứng lên trước đã, để tôi kiểm tra thử xem sao.”

Nghe vậy, Dương Siêu mới thở phào, nằm lên giường để bác sĩ siêu âm.

“Trời ơi… chuyện này thật quá sức tưởng tượng!”

“Tôi làm nghề hơn hai mươi năm chưa từng thấy trường hợp nào như vậy! Trong bụng anh là hai bé trai, ph-át triển rất tốt, nhìn vào độ trưởng thành của nhau th-a-i thì vài ngày nữa là s-i-nh rồi… Tôi thực sự không dám cho thuốc ph-á, không cẩn thận là mất m-ạ-ng đấy!”

Nghe đến đây, Dương Siêu lập tức bật dậy khỏi giường.

Tôi cứ ngỡ khi biết mình mang th-a-i hai đứa con trai, hắn sẽ mừng rỡ chứ.

Nào ngờ hắn lại mếu máo, nghẹn ngào nói:

“Ph-á! Nhất định phải ph-á! Đây không phải con tôi, là quái vật!”

Dưới màn khóc lóc, ăn vạ, nài nỉ của hai vợ chồng như diễn tuồng giữa chợ, cuối cùng bác sĩ cũng mềm lòng, đưa cho Dương Siêu hai viên thuốc ph-á th-a-i.

Nhìn chằm chằm hai viên thuốc màu trắng trong tay, Dương Siêu tự lên dây cót tâm lý suốt nửa ngày trời.

Cuối cùng, dưới ánh mắt cổ vũ của Lý Yến Phương, hắn lộ ra vẻ mặt như thể quyết chí hy s-i-nh, ngẩng đầu nuốt trọn hai viên thuốc.

Tôi thấy thật nực cười.

Th-a-i nhi do oán khí kết thành, dễ dàng ph-á bỏ thế sao?

Ngây thơ đến mức buồn cười!