Linh Nhiên lại đột nhiên tức giận, linh lực thâm hậu ép ta tới mức gần như không thể đứng thẳng, hắn ta giận dữ nhìn ta nói: “Luyến tiếc nên không buông bỏ được?”
“Nữ nhân các ngươi... Nữ nhân các ngươi vẫn luôn... Yếu đuối như vậy!”
Hắn dường như rất giận, linh lực ở xung quanh ta sôi trào bạo động, ta giống như không thể hít thở mà phì phò mở miệng: “Ta... Ta chỉ cảm thấy, nên... nên tự mình làm.”
Áp lực nhanh chóng biến mất, ta kiệt sức quỳ sụp xuống mặt đất.
Linh Nhiên ngồi xổm xuống, đôi mắt đào hoa bình tĩnh nhìn ta, bỗng nhiên cười: “Được, vậy ta sẽ dạy ngươi tu luyện, ngươi nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Được.”
3
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Từ đó về sau, Linh Nhiên cần cù chăm chỉ dạy ta cách tu luyện.
Vì có nền tảng tu luyện trước đó nên tốc độ tu luyện của ta không hề chậm.
Linh Nhiên hỏi ta: “Trước đây ngươi đã bước vào nửa Hợp Thể kỳ, chỉ là độ kiếp thất bại, mất hết tu vi, nhưng ba mươi năm qua, sao ngươi vẫn còn ở Trúc Cơ?”
Ta trả lời: “Sau khi ta độ kiếp thất bại, bị kẻ thù đuổi giết, bất đắc dĩ trốn vào thành Vô Phương, sống được đã là gian nan nói gì đến tu luyện.”
Thành Vô Phương là giao giới giữa Ma giới và Nhân giới, người ma hỗn tạp không ai quản lý, là nơi vô cùng hỗn loạn.
Hắn ngạc nhiên nói: “Nhưng ngươi theo Thanh Giản đến phái Thanh Vân ba năm, nơi đó linh khí dư thừa, lại còn dựa lưng vào cây đại thụ là Thanh Giản, không đến mức tu luyện chậm vậy chứ?”
Ta trầm mặc một lát rồi mới nói: “Tu vi của ta thấp để hắn có thể che đậy ma khí trên người ta, nếu tu vi ta cao thì không thể ở bên cạnh hắn được nữa.”
Trong đầu ta bỗng nhiên vang lên lời nói khi đó của Thanh Giản: “Vì ta, không tu luyện có được không?”
Ta trả lời: “Được.”
Sau đó chúng ta thành thân trong trời tuyết rơi lớn, bởi vì Thanh Hà thích nhất là tuyết.
Ta ở Trúc Cơ kỳ bị tuyết đông lạnh đến mức cả người lạnh lẽo, nhưng nhìn thấy hắn ta mặc hồng y đi về phía ta, m.á.u trong người lại nóng lên.
Bên tai truyền đến tiếng cười khinh thường cắt ngang suy nghĩ của ta, Linh Nhiên cười lạnh nói: “Chỉ là cái cớ để ép ngươi không tu luyện, hắn chưa bao giờ tin tưởng con ma là ngươi thôi.”
Ta cụp mắt, ta biết, ta biết mà.
Đường đường là thủ lĩnh tiên môn, sao mà lại không che giấu được ma khí của ta chứ.
Linh Nhiên thấy ta không nói gì, cho rằng ta biết được suy nghĩ của Thanh Giản nên cảm thấy buồn bã thì nói: “Không tin thì không tin, có cái gì mà phải đau lòng, hiện giờ ngươi chính là người của bổn quân, chẳng lẽ không tốt bằng lúc trước à?!”
Ta cười cười nói: “Đúng, đúng là tốt hơn.”
Hiện giờ bốn đại ma tướng dưới trướng hắn nhìn thấy ta đều phải đi đường vòng, đương nhiên là tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Linh Nhiên không chút ngần ngại, bủn xỉn ném cho ta thiên tài địa bảo, lại ngày ngày dạy ta tu luyện, không đến 5 năm, ta đã tới Nguyên Anh viên mãn, nhưng lại chậm chạp không có cơ hội đột phá.
Linh Nhiên nói: “Cả ngày tu luyện ở một chỗ đương nhiên là không đột phá được rồi, đúng lúc gần đây mới mở bí cảnh, ta đưa ngươi đi tìm một vũ khí thích hợp.”
“Là bí cảnh Huyễn Âm?” Ta hơi do dự.
Bí cảnh Huyễn Âm là một bí cảnh do cao nhân tinh thông ảo ảnh để lại. Nó mới chỉ mở ra từ ngày hôm kia, nhưng đây không phải là bí cảnh của Ma giới, mà là bí cảnh dành cho người bình thường, vì vậy không cho phép ma tộc tiến vào.
Huống hồ... Còn là bí cảnh của cao nhân, vậy mà hắn cũng muốn tới sao?
Linh Nhiên gật đầu, tiện tay vẽ một cái Truyền Tống Trận, kéo ta bước vào.
5
Đúng như dự đoán, Thanh Giản cũng xuất hiện bên ngoài bí cảnh Huyễn Âm. Hắn ta cùng một vị trưởng lão của phái Thanh Vân ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, bạch y không gió tự bay, tuấn tú phiêu dật.
Xung quanh còn có những môn phái và thế gia danh tiếng khác, ai nấy đều thể hiện sự coi trọng bí cảnh Huyễn Âm.
Ta và Linh Nhiên hiện ra từ không trung, cúi người nhìn mọi người nói: “Các đạo hữu vẫn chưa tiến vào bí cảnh, chẳng lẽ đang đợi chúng ta sao?”
Sắc mặt mọi người đều tràn đầy kinh ngạc. Giọng của chưởng môn Huyền Môn vang lên như chuông lớn: “Ma đầu, nơi này là bí cảnh của chúng ta, nào đến lượt người trong Ma giới các ngươi?!”
“Hôm nay tất cả các đại tiên tinh anh và chưởng môn môn phái đều ở đây, nếu không muốn thì đừng đi!”
“Phải!”
Đám đông tức giận, nhưng Thanh Giản vẫn im lặng, ánh mắt của hắn lạnh lùng dõi theo bàn tay Linh Nhiên đang ôm quanh eo ta.
Ta vốn đã cảm thấy không tự nhiên, không phải vì Thanh Giản, mà vì ta chưa bao giờ có hành động thân mật với Linh Nhiên như vậy. Thế nhưng, khi thấy vẻ mặt khó chịu của Thanh Giản, ta lại mỉm cười rạng rỡ về phía hắn ta.
Linh Nhiên cười đến vô pháp vô thiên: “Được thôi, nếu bổn quân không vào được bí cảnh này thì các ngươi cũng đừng hòng vào được!”
Nói rồi trên tay hắn tụ linh lực, uy năng hủy thiên diệt địa truyền ra từ trong đó, thấy mấy người bên dưới run sợ trong lòng, vội nói: “Không được!”
Linh Nhiên không quan tâm đến phản ứng của họ, cho đến khi Thanh Giản lên tiếng: “Nếu đã vào bí cảnh thì không được chủ động đả thương người khác. Mỗi người chỉ có thể mang theo ba món đồ, thế nào?”
Pháp thuật trong tay Linh Nhiên tiêu tán, hắn ôm ta chặt hơn một chút: “Có thể, dù sao ta cũng chỉ muốn chọn cho phu nhân của ta một vũ khí thuận tay thôi.”
Tầm mắt mọi người bỗng nhiên đặt lên người ta, ta trộm dùng tay đẩy Linh Nhiên, nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
Linh Nhiên lại dán sát tưới gần tai ta, hơi thở ái muội nóng rực: “Người nhìn phu quân trước của người, mặt đã xanh cả rồi.”
Ta: “...”
6
Cuối cùng, người của tất cả các môn phái đã đến đủ, mọi người đồng loạt tiến vào bí cảnh.
Cửa vào bí cảnh là truyền tống ngẫu nhiên, tuy ta và Linh Nhiên cùng nhau tiến vào nhưng lại không cùng một chỗ.
Ta nhẹ nhàng thở ra, Linh Nhiên thật sự không dễ đối phó.