Nhưng những bóng người đang ẩn mình trong màn sương của linh thuyền lại tỏa ra một luồng ma khí ngập trời, như thế nào cũng không nhìn ra bộ dạng muốn tránh chiến.
Ta lon ton chạy phía sau để đuổi kịp Ma quân, nhưng cũng không dám đến quá gần, im lặng đi theo phía sau hắn ta.
Người phía trước rõ ràng không vui vẻ, lên thuyền vẫn không nói một lời mà đi về phía trước.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Xung quanh bắt đầu có người đến tiếp đón, chắn trước mặt ta. Trong khoảnh khắc đó, bóng dáng của Ma quân biến mất khỏi tầm mắt, ta vội vàng muốn vòng qua người trước mặt, nhưng người nọ lại bước ngang một bước, chắn chặt phía trước.
“Ái chà, không thể tin được người thương của thủ lĩnh chính đạo Thanh Giản thượng tiên lại là người cùng tộc, đúng là được mở mang tầm mắt rồi!” Người trước mặt lên tiếng với vẻ đầy hứng thú. Rõ ràng là nam nhân, nhưng giọng nói lại uyển chuyển thanh thúy như nữ tử. Hắn thậm chí còn phong tình vạn chủng mà vén mái tóc dài ra sau tai, cộng thêm cả diện mạo dữ tợn hung ác kia đúng là khiến người ta phải nổi da gà.
Ta nhìn xung quanh, sương mù dày đặc nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng dáng đang quan sát ở phía xa xa.
Nếu không dám tiến lên thì chính là kiêng kị điều gì đó.
Vì thế ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào gã: “Ta thuộc tộc nào không đến lượt ngươi hỏi. Ta là người mà Ma quân muốn.”
Nếu đoán không sai, người này chính là ma tướng Âm Tuyền dưới trướng Ma quân, người nam giọng nữ, dung mạo xấu xí nhưng thân thể cường tráng. Chiến lực của gã đứng thứ hai trong số năm ma tướng, nhưng đầu óc lại đơn giản, dễ bị xúi giục chỉ bằng lời nói của người khác.
Chọn gã làm người để thử quả là tốt nhất.
Vì thế: “Ma quân muốn ngươi thì sao, ngươi cho rằng ta không dám g.i.ế.c ngươi?!”
Cả người Âm Tuyền bỗng nhiên tỏa ra ma khí dữ dội. Gần như cùng lúc đó, tay gã nháy mắt đánh úp về phía ta.
Tuy rằng ta đã sớm đoán trước, nhưng cũng chỉ có thể né tránh trong gang tấc, Âm Tuyền thấy một kích không trúng thì cười ha ha một tiếng, đại chưởng mang theo tiếng gió trong giây lát đã lao tới.
Thấy không còn khả năng tránh qua, ta khựng lại tại chỗ, bàn tay to kia lập tức nắm lấy cổ ta, gã cười to nói: “Nữ nhân của cẩu tặc Thanh Giản, cổ đúng là mềm thật.”
Đối diện với ánh mắt của gã, trên mặt ta tuy không để lộ ra vẻ sợ hãi nhưng trái tim đã vọt lên cổ họng.
Đột nhiên, sắc mặt Âm Tuyền thay đổi, đồng tử hiện lên vẻ sợ hãi. Bàn tay đang nắm lấy cổ ta lập tức buông ra, hợp lại tạo thành một ấn ký bảo hộ phức tạp. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, từng lớp ấn ký đã bị bẻ gãy, nghiền nát rồi tan biến. Âm Tuyền với sắc mặt đỏ bừng ngay lập tức như diều đứt dây bay về một bên, té mạnh xuống dưới đất.
“Đồ của ta, muốn c.h.é.m muốn giết, đúng là không đến lượt của Âm Tuyền ngươi.”
Âm thanh kia không biết truyền từ chỗ nào tới, để lộ ra vẻ châm chọc bất cần đời.
Âm Tuyền nằm trên mặt đất lại phun ra một búng máu, nhưng trong ánh mắt lại không hề có một chút hận ý nào. Gã giãy giụa bò lên, cung kính nói: “Tạ Ma quân đã không giết.”
Ta nhẹ nhàng thở ra, sớm đã nghe nói tính tình Ma quân Linh Nhiên bá đạo thất thường, ta đối với hắn cũng chỉ là một món đồ chơi, nào có chuyện món đồ chơi vừa đến tay đã bị người phá hủy.
Thái độ hiện giờ của hắn như vậy, hẳn là tạm thời sẽ không có người đến tìm ta gây phiền phức.
“Đến chỗ ta.” Giọng nói của Linh Nhiên vẫn mang vẻ lười biếng.
Âm Tuyền nghe vậy thì sợ hãi đứng dậy, lại nghe Linh Nhiên nói: “Không phải ngươi, cút ra xa một chút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Âm Tuyền lau mồ hôi, lập tức bỏ chạy.
“Ta... Ta phải đi tới hướng nào?” Linh thuyền này thật sự quá lớn, giống như một tòa cung điện vậy, không có người dẫn đi, ta thật sự không biết phương hướng.
Linh Nhiên thở dài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đúng là lỗ c.h.ế.t khi dùng ngươi để đổi lấy ba năm cho Nhân giới bình an!!!”
Trước mặt trống rỗng chợt hiện lên một luồng sáng trắng chỉ hướng cho ta, ta tùy ý đi theo, cuối cùng cũng đến trước mặt Linh Nhiên.
Linh Nhiên nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên giường, thấy ta tới mới lười biếng đứng dậy.
Mày hắn nhăn lại, giống như ngay khi vừa nhìn thấy ta đã luôn cau mày.
Ta tự hỏi tuy ta không bằng đệ nhất mỹ nhân ở Nhân giới là Thanh Hà, nhưng dung mạo ta cũng giống nàng ta tới bảy phần, như thế nào cũng không đến mức không nhìn nổi.
Linh Nhiên lại đột nhiên cười tươi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song thò qua, cười hề hề đê tiện nói: “Ngươi thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t Thanh Hà à?”
Ta vẫn còn sửng sốt, sao hắn biết ta g.i.ế.c Thanh Hà? Vậy chẳng lẽ... Linh Nhiên cũng biết ta không phải người mà hắn muốn?
Hắn lại tiếp tục hỏi: “Ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t Thanh Hà, cũng không lo lắng Thanh Giản hận c.h.ế.t ngươi à?”
Ta hoàn hồn lại, nhìn thẳng vào hắn: “Ma quân biết ta là ma chứ?”
Linh Nhiên “hứ” một tiếng: “Đương nhiên.”
Ta nói: “Ta là ma, không phải thánh nhân.”
Hắn hơi sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha: “Nói đúng, chúng ta là ma!”
Ta hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn nói: “Nếu Ma quân nhận ra ta không phải Thanh Hà, vậy vì sao...?”
Ma quân vẫy vẫy tay: “Là ngươi hay người khác thì đối với bổn quân đều không quan trọng.” Hắn tạm dừng một lát, nhìn ta một cách hứng thú dạt dào.
“Nhưng mà xem ra người có vẻ thú vị hơn một chút.”
Linh Nhiên vỗ đầu ta, tán thưởng nói: “Làm tốt lắm, đúng là một con ma có tiền đồ.”
Ta cúi đầu xuống, buồn không lên tiếng.
Hắn nhìn ta, lại hiếu kỳ hỏi: “Nhưng mà Thanh Giản cũng thật là tàn nhẫn, trong lòng không buông được bạch nguyệt quang nhưng lại đưa thê tử của bản thân cho ta.”
Hắn nắm lấy cằm ta rồi nâng lên: “Nhìn đôi mắt phong tình vạn chủng này xem, như thế nào lại trở thành kẻ bị bỏ rơi vậy?”
Giọng nói của hắn mờ mịt, rõ ràng ở bên tai nhưng lại như ở tận phía chân trời.