"Phó Kim An ba mươi tám tuổi, hơn Giang Ly tận mười ba tuổi. Chênh lệch tuổi tác hơi bị lớn đó nha?"
->> "Trời má ơi, Phó Kim An mà U40 rồi á??? Đùa hả, nhìn cái mặt kia chắc mới ba mươi đổ lại thôi."
Ừm, đúng là cái vụ tuổi tác này cô cũng nghi ngờ lắm à nha. Mấy bài phỏng vấn trước kia chẳng bao giờ đá động đến tuổi thật của Phó Kim An, nhưng mà chứng minh nhân dân chắc không phải đồ giả đâu nhỉ?
Cô ngẩn người lướt hết bình luận này đến bình luận khác. Phó Kim An tiến lại gần cô, khẽ nói: "Anh sai rồi."
"Sai?" Cô ngơ ngác hỏi lại.
"Hình như em không vui thì phải. Có lẽ thân phận và địa vị của anh thật sự đã gây ảnh hưởng đến cuộc sống của em rồi." Anh nói, giọng điệu có chút áy náy.
"Anh chàng này lại lảm nhảm cái gì thế không biết?" Cô thầm nghĩ.
Nhờ có cái thông báo chính thức này, thiên hạ bá tá giờ đã biết cô là vợ mới cưới của Phó Kim An. Vậy là cái mức lương một trăm triệu mỗi tháng của cô đã được bảo toàn rồi còn gì.
Cô phấn khích đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Phó Kim An mà hôn cho một trận. Mấy cái "bất công" hay "áp lực" kiểu này cứ đến nữa đi, cô xin tình nguyện "hứng" hết, không ngán một chút nào.
10.
Buổi chiều, Phó Kim An bỗng dưng nói thèm cơm nhà. "Dễ ợt!" Cô lập tức xung phong đi siêu thị mua đồ về nấu. Anh nhìn cô cười hiền, dịu dàng nói: "Ừ, được đó. Anh đi cùng em."
Đến siêu thị, Phó Kim An tự giác nhận nhiệm vụ đẩy xe. Anh cất giọng trầm ấm, hỏi ý kiến cô: "Em muốn ăn món gì? Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu nhé?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết em thích hai món đó vậy?"