“Chị ơi, chị!” Giản Ngọc Lân từ bên ngoài thở hổn hển chạy , “Vậy, em cho chị xem ảnh ? Em mới phát hiện đấy, phù, phù, phù...” Thằng bé dâng vật quý lấy lòng.
liếc nó, ý định bắt lời.
“Anh họ để ở tận cao, khó lấy lắm, em bắc ghế đấy!” Nó kiễng chân lên chiều cao.
“Đi ngoài thì ơn khép cửa , cám ơn.”
“Chị, chị xem một chút !” Thằng bé gầy đét ôm chồng ảnh dày nặng xếp cẩn thận vội chạy ngay, để ý ngã lộn nhào xuống thảm, chồng ảnh cũng rơi xuống, bộ ảnh và tranh vẽ bày hết thảm.
nheo mắt, với tay lấy một tấm ảnh trong đó.
Quảng trường, qua thưa thớt, một quán cà phê đơn sơ ven đường, nhân vật chính ở giữa là một cô gái mặc chiếc áo màu xám tro, tay trái cầm một cốc cà phê, tay để lên mặt bàn phía , ánh mắt thăm thẳm đường.
Bàn tay run run, lật bức ảnh , đó còn lưu mấy hàng chữ đẽ, thanh tú.
“Ngày Mười bảy tháng Ba, bầu trời trong xanh, cô cả buổi chiều ở quảng trường Concorde, thế nào để nhắc nhở cô là cô cần uống thuốc, cô cảm vẫn khỏi, thuốc đau đầu của cô bác sĩ kê đơn cho nữa, bây giờ cô tự ý uống thuốc ngủ... Những chuyện của cô luôn khiến lo lẳng.
Rất nhiều tưởng tượng bước đến mặt cô , với cô rằng tên là Tịch Hy Thần. Sau đó cô quen . chăm sóc cho cô . ”
Bức ảnh thứ hai.
Cô gái đang xổm ở hàng hiên cửa bảo tàng Nghệ thuật Nice. Cô mặc một chiếc váy màu đen kiểu cách đơn giản, chân váy dài chạm đất nước mưa ướt hết, nhưng cô hề để ý, ánh mắt chăm chăm ngoài trời mưa.
“Ngày Mười tám tháng Năm, trời mưa, bắt đầu ghét thời tiết ở đây, cô mang ô, cô bao giờ chăm sóc bản . Hôm qua, cô con d.a.o nhỏ cứa tay , vết thương dài từ cổ tay đến ngón tay cải, sâu. Thời gian , hành vi của cô cực đoan... lo lắng, nhưng thể gì , ước gì vết thương đó là ở , như ít nhất... cũng thấy đỡ đau hơn. ”
Bức ảnh thứ ba là cửa một tiệm bánh ga tô. Cô gái cầm tay một chiếc ô và một hộp bánh ga tô, giơ tay hứng nước mưa ở hiên, ánh mắt cô đơn và trầm mặc.
“Ngày Hai mươi tư tháng Chỉn, trời mưa, là ngày sinh nhật của cô . Đi đến mặt cô , giúp cô cầm ô, đưa cô về kỷ túc xá, đó với cô , sinh nhật vui vẻ. Hình ảnh b tưởng tượng, nhưng cuối cùng cũng chỉ thông qua màn mưa dày đặc mà với cô , “Sinh nhật vui vẻ, Giản An Kiệt. ””
Bức ảnh thứ tư, màu vẽ vung vãi đất, những giọt nước mắt của cô gái từ khóe mi chảy xuống, bức tranh sơn dầu xé vụn vứt tung tóe đất. vẻ chán nản, oan ức, bi thương lộ rõ khuôn mặt, mà tuyệt vọng, mà căm hận đến thế!
“Ngày mùng Ba tháng Một, trời âm u. ” Sau đó chữ gì nữa, chỉ vết bút gạch một đường mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sao thế, Ngọc Lân mà cứ ngây thế?” Tịch Hy Thần tắm gội xong , lau khô đầu trườn lên giường, kéo lòng. dang tay ôm lấy eo , chủ động dựa đầu , thật gần.
Anh nhiều điều, thực cũng quá ngạc nhiên, chỉ là...
“Hy Thần...”
“Hả?”
“Cảm ơn , cảm ơn luôn ở bên em.”
chủ động hôn lên môi , “Anh tặng em những bức ảnh đó ?”
Anh ngây một lúc dường như hiểu , ngượng ngùng và khiêm tốn, ôm chặt hơn, “Những bức ảnh đó là quyển nhật ký quý giá nhất của đời đấy!”
“Anh thỏa thuận điều kiện với em ?”
Anh , “Em thế, thì em đổi cái gì nào? Anh xem xem tương xứng chứ.”