“Đừng đằng chân lân đằng đầu.” Anh kéo ngoài cửa, đẩy sát tường hôn lên môi , đôi tay để ở , chỉ thể ôm lấy eo .
“Á!” Tiếng của Tiểu Địch khiến và Tịch Hy Thần cùng giật thót .
“Sorry, xin ! ...” Tiểu Địch hổ gì, “ chỉ ngoài xem xem là ai thôi.”
Đây là đầu tiên khác thấy cảnh , miễn cưỡng hình như quen với chuyện .
hỏi bên cạnh: “Anh ở ăn cơm ?”
“Nếu em .” Anh mỉm , vẻ đáng ghét.
Câu trả lời của là cứ tự nhiên, từ đằng kéo tay . Khi hai chúng bước , Tiểu Địch chuẩn tâm lý nên vẻ bình tĩnh, còn Phác Tranh thể là khá sốc. Đối với , nghĩ sẽ tìm cơ hội để từ từ giải thích, nhưng rõ ràng là lúc .
bếp để giúp bê thêm đồ ăn lên, Tiểu Địch lập tức chạy theo, bên cạnh dấu môi chán chê mới : “Thú vị thật đấy!”
“Đừng phóng đại lên thế!”
“Chao ơi, thế nào đây... là Tịch Hy Thần đấy!”
“Thì chứ?” lấy bốn cái đĩa từ trong tủ bát định mang ngoài thì Tiểu Địch bước đến kéo , “Đợi , bọn chuyện một tí !”
, “Tiểu Địch, đói , nếu chuyện thì bọn thể ngoài ăn .”
“Ở đó thì mà ...”
Có gõ gõ cánh cửa phòng bếp, Tịch Hy Thần ngay cửa, mỉm : “Có cần giúp gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai hôm , đang ở nhà Tịch Hy Thần thì nhận điện thoại, trong lòng lúc nào cũng căng như dây đàn cuối cùng cũng thả lỏng, giây phút thấy như .
Rất nhiều năm , từng hỏi một bạn, trong con mắt của , Diệp Lận là thế nào, khi đó cô và với , là một phức tạp, dùng ba tờ giấy cũng tả hết , “Cậu kiêu ngạo bởi vì bản tính vốn , nhưng sự kiêu ngạo đó đồng nghĩa với sự cao ngạo của những thanh niên nổi loạn. Cậu dễ dàng chấp nhận khác xin , sẽ vứt bỏ đối phương để che giấu nỗi sợ hãi đối phương vứt bỏ, điều cho thấy tự tôn nhưng yếu đuối. Cậu thẳng thắn chứ quanh co, ngần ngại thể hiện cảm xúc của , dù là vui mừng phẫn nộ, dù đối phương tổn thương , nếu thích một ai đó, sẽ thẳng, dù thể sẽ khiến nhiều khó chịu. Cậu bạo dạn nắm bắt những gì , dù là hy vọng mong manh cũng chịu buông tay, lẽ bao giờ tin tưởng chính , nhưng vì quá tự tôn, cho nên khi đạt thứ thì sẽ dùng những lời độc địa để che đậy sự đố kỵ, đau lòng của chính . Aiz, ngay cả khi cầu xin thì cũng tỏ vẻ như đang hạ cố xin hàng. toan tính trong chuyện tình cảm, cùng lắm chỉ lợi dụng sự áy náy của khác với để uy h.i.ế.p đó thôi. Cậu chỉ quan tâm: , và bạn cho mà thôi.”
“Giản An Kiệt, em cho rõ nhé, là chính từ bỏ em, là cần em... Cho nên đừng tìm nữa.”
Hôm đó mở cửa thấy Giản Ngọc Lân lâu lắm gặp, chau mày ngạc nhiên tới thư phòng gõ gõ hai cái, đó trở phòng ngủ tiếp tờ tạp chí Địa lý quốc gia đang xem dở.Ít phút , Tịch Hy Thần đẩy cửa bước , để cốc nước mật ong lên chiếc bàn nhỏ cạnh cái ghế tựa mà đang , “Xem hai tiếng ngủ trưa nhé!” Sau đó, cửa, “Vào , nhưng phiền chị nhé!”
chau mày, “Anh đưa thằng bé ngoài !”
“Anh đến công ty.” Anh mỉm nghiêng hôn một cái.
“Hey!”
“Anh về sớm thôi.” Anh hôn lên trán cái nữa dậy .
“Chị đề nghị em ngoài chơi.” thành khẩn với đứa bé ngoài cửa.
“Chị...”
“Nếu chị sẽ bảo lái xe đến đón em ngay bây giờ đấy!”
Cuối cùng việc , việc nó nó chơi, cũng ảnh hưởng gì lắm.