Hành lang gấp khúc thật dài, tối om không thấy rõ đường.
Đi mãi một lúc lâu, ta mới về tới gian phòng của mình.
Ta đón lấy chiếc lồng đèn từ tay A Hương.
“Ngươi đi nghỉ đi, tối nay ta không cần người hầu hạ.”
A Hương bĩu môi nói:
“Không được đâu. Bọn nô tỳ như chúng ta phải thay thiếu gia chăm sóc cô nương, trải giường, chuẩn bị nước đêm, đó là quy củ trong phủ. Để thiếu gia biết được, lại trách tội ta.”
Ta đành để mặc nàng theo ý.
Phòng này trước kia lâu lắm rồi không ai ở, mỗi lần bước vào đều nồng mùi ẩm mốc.
“Có phải cái này không? Ta thấy mùi trong phòng nặng quá nên tự làm túi hương, đặt cạnh gối để át mùi.”
A Hương nhíu mày, trông vẻ mặt như muốn buông lời châm chọc.
Ta vội nhét túi hương vào tay nàng:
“Nghe nói túi hương hoa phù dung này, ai đeo vào thì nhân duyên như ý, người hữu tình sẽ nên vợ nên chồng. Đây là tục lệ lâu đời của các cô nương bản xứ, ngươi mới dọn đến nên chưa biết. Ta còn làm dư, cái này tặng ngươi.”
A Hương do dự hai giây, cuối cùng vẫn nhận lấy:
“Thật sao?”
“Thật.” Ta gật đầu.
“Lấy một sợi tóc của người trong lòng, bỏ vào trong túi hương, hiệu nghiệm sẽ cao hơn.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dọn giường xong xuôi, A Hương cầm túi hương lui ra ngoài, thần sắc như có điều trầm ngâm.
Ta lặng lẽ lắng nghe — tiếng bước chân của nàng mỗi lúc một xa.
Cuối cùng cũng đuổi được nàng đi rồi.
Ta vội vàng ngồi dậy, tìm bộ áo vải thô vẫn mặc thuở còn làm nha hoàn, khoác lên người, rồi khẽ mở cửa lén bước ra ngoài.
Đêm khuya trong Quý phủ tĩnh mịch đến lạnh người, gió thổi qua hành lang mang theo hơi ẩm và tiếng lá khô xào xạc.
Vừa ra tới cổng lớn, bỗng một bóng đen từ góc sân lao vụt ra.
Ta giật mình bịt miệng, lùi lại mấy bước — dưới ánh trăng nhợt nhạt, khuôn mặt kẻ ấy dần hiện rõ.
Chính là vị tiểu hòa thượng mà ta gặp lúc ban ngày!
Sắc mặt hắn đầy lo lắng, vừa ra hiệu im lặng, vừa kéo ta né sang một bên.
“Nữ thí chủ, cuối cùng ta cũng tìm được cô rồi.”
Thì ra sau khi hương gãy, hắn vẫn canh cánh trong lòng không yên, nên lén bám theo ta và A Hương trở về, rồi trốn ở góc tường chờ cơ hội nói chuyện lần nữa.
Trên đời há lại có kẻ lừa đảo nào chịu bỏ công đến mức ấy?
Lòng ta chợt dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Đại sư, ta cũng đang định tìm ngài. Chuyện ban ngày… có thể nói rõ hơn được không?”
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm như soi thấu lòng người.
“Hương bị gãy,” hắn nói chậm rãi, “là vì pho tượng Bồ Tát được người sống cúng tế, nhưng lại không chịu nhận lễ bái từ kẻ có hồn phách chẳng nguyên vẹn.”
Hắn dừng một thoáng, rồi khẽ thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nữ thí chủ, ta xem ấn đường của cô đã tối đen, đi đứng lại thất thần — e rằng thiên hồn trong ba hồn bảy vía của cô… đã thất lạc mất rồi.”
Thật là một vị hòa thượng vô lễ!
Gần đây tinh thần ta quả thật có phần sa sút, nhưng chỉ dựa vào điểm đó mà phán ta đã thất hồn lạc vía, chẳng phải quá gượng ép hay sao?
Hòa thượng trông thấy vẻ nghi ngại nơi ta, liền tiếp lời:
“Hương gãy ngay đỉnh, vết đứt phẳng lì — tuyệt đối không thể nhầm lẫn.”
“Nếu chỉ là mưu hại lấy mạng, nào cần bày vẽ nhiều như vậy. Nhưng nếu là để dùng thân người sống mà mượn xác hoàn hồn, thì trước hết phải khiến cho hồn phách người đó dần dần tiêu tán. Cho nên ta mới cả gan suy đoán như vậy.”
Hắn chăm chăm nhìn ta, hỏi rõ từng chữ:
“Nữ thí chủ, dám hỏi trong Quý phủ gần đây, có ai vừa mới qua đời? Trong lễ tang, cô có từng thay người giữ linh cữu, đưa tiễn linh sàng?”
Tim ta chợt nhói lên.
Tiểu thư đột ngột qua đời, lão gia vì quá đau lòng mà lâm bệnh nằm liệt giường.
Ta được lão gia nhận làm nghĩa nữ, cùng cô gia lo liệu tang lễ cho tiểu thư… đích thân dìu linh cữu.
Ta do dự đáp:
“Chuyện thay người đưa linh cữu cũng chẳng hiếm, có gì lạ đâu.”
Thế nhưng đôi mày của hòa thượng kia lại nhíu chặt hơn nữa.
“Nếu chỉ là đưa linh cữu thì vẫn còn may.
Chỉ e…” — hắn ngập ngừng — “…cô nương đã từng nhảy vào trong quan tài. Nếu vậy thì… đại họa sắp giáng xuống rồi.”
Ngày tiễn đưa tiểu thư nhập quan, ta làm theo lời pháp sư dặn dò:
Tay cầm kiệu giấy, lưng đeo bọc vải đựng tiền âm phủ, đi vòng quanh quan tài ba lượt.
Sau cùng, ta đặt bọc vải ấy vào trong quan tài, cùng chôn theo dưới mộ.
Đó chính là nghi thức nhảy quan tài.
Nghe ta kể xong, vị hòa thượng kia sốt ruột hỏi dồn:
“Trong bọc vải ngoài tiền âm phủ, có tờ giấy nào ghi tên không?”
“Ví như ‘Người đeo bọc: họ tên gì đó’, cô còn nhớ lúc ấy ghi tên ai không?”
Ta gật đầu. Khi đó, ta còn lén mở ra xem.
“Tất nhiên là… tên ta. Không đúng sao?”
Hòa thượng giậm chân:
“Dĩ nhiên là không đúng rồi! Người đeo bọc vải chẳng qua là kẻ sống giả làm người đưa tiễn nơi hoàng tuyền. Tên được ghi trên đó phải là một người thân đã khuất trong tộc, sao lại có thể ghi tên người sống chứ?”
“Hồn phách của kẻ đã mất không tìm được người dẫn đường sang âm phủ, ắt sẽ quay lại tìm chính người có tên trong bọc ấy!”
Một luồng âm khí bất chợt lướt qua sau gáy khiến ta lạnh buốt sống lưng, cả người run lên.
Ta quay đầu nhìn — một con quạ từ cành cây bay vút lên, lướt qua bóng trăng, rồi biến mất vào màn đêm.
Không xa phía trước, cổng lớn Quý phủ tối om như miệng của quái thú, âm trầm há ra, như thể chực chờ nuốt chửng một kẻ nào đó.
Ta run giọng nói nhỏ:
“Chuyện này… chẳng phải cũng chỉ là do ngươi suy đoán thôi sao?”
Hòa thượng thở dài một tiếng.
“Thiên hồn gửi ở nơi có tên gọi, nay nữ thí chủ đã lạc mất thiên hồn, thân xác liền trở thành vỏ rỗng, đợi sẵn cho kẻ khác nhập vào.”