Cuối cùng, Sầm Nịnh Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề:
"Em ra ngoài chơi với đồng nghiệp, không ngờ trời đột nhiên mưa. Nghĩ đến việc hai người sống gần đây, em mới ghé qua mượn một cây dù, chắc là không làm phiền đến hai người chứ?"
Cô ta liên tục nói "hai người", nhưng ánh mắt trước sau chỉ dừng lại trên người Trình Lịch.
Trình Lịch siết chặt nắm tay, không nói một lời, khó mà đoán được anh ta đang suy nghĩ điều gì.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Nửa đêm 1 giờ rưỡi.
Mượn dù sao? Lý do này nghe cũng hợp lý đấy chứ.
Sầm Nịnh Nhi thấy Trình Lịch vẫn im lặng, cắn môi, cả người run lên, xoay người định rời đi. Dưới lớp váy ướt sũng, dáng người cô ta càng trở nên quyến rũ vạn phần.
"Hai người không có dù thừa ạ? Thế thì thôi vậy."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Khoan đã." Trình Lịch ngập ngừng gọi cô ta lại. "Bên ngoài còn đang mưa lớn, em định về kiểu gì..."
Anh ta chưa nói hết câu, tôi đã nhanh chóng nhìn thấy thấy một chiếc dù gấp được đặt ngay ngắn ở trên giá bên cạnh.
Vì thế, tôi vươn tay cầm lấy chiếc dù, đưa cho Sầm Nịnh Nhi.
"Này, cô cầm lấy mà dùng."
Nghĩ một chút, tôi bổ sung thêm:
"Không cần trả lại."
Sầm Nịnh Nhi ôm chặt chiếc dù, bối rối nhìn về phía Trình Lịch.
Chỉ tiếc rằng —— Trình Lịch lúc này chẳng hề để ý đến cô ta.
Anh ta chỉ nhìn chằm chằm tôi, như thể vừa bị kích động mạnh.
"Đường Ánh Tuyết, em đang làm gì vậy? Tùy tiện đưa chiếc dù này cho người khác à?"
Tôi khó hiểu nhìn anh ta.
Một cây dù bình thường, tay cầm bình thường.
Chẳng phải đồ quý giá gì, sao lại không thể cho?
Hơn nữa, chẳng phải chính anh ta nói bên ngoài mưa lớn, Sầm Nịnh Nhi không tiện đi về sao...
Tôi đưa dù cho cô ta, vậy mà Trình Lịch lại nổi giận?
Lẽ nào anh ta muốn tôi mời Sầm Nịnh Nhi vào nhà ngủ?
Có lẽ sự khó hiểu của tôi quá rõ ràng, khiến Trình Lịch càng thêm tức giận.
Hai mắt anh ta đỏ hoe:
"Em căn bản không nhớ đúng không? Em đã quên sạch rồi, quên sạch tất cả rồi!"
Trình Lịch rất hiếm khi kích động như thế.
Tôi chớp mắt, sợ rằng nếu mình thốt ra một câu "Đúng vậy", anh ta sẽ lao tới bóp cổ tôi chếc luôn.
Giữa bầu không khí căng thẳng, Sầm Nịnh Nhi yếu ớt gọi một tiếng "A Lịch", dường như muốn kéo sự chú ý của anh ta về phía mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Em đi đây, anh nhớ xóa dấu vân tay của em đi, bằng không..."
Sầm Nịnh Nhi liếc tôi một cái: "Em sẽ áy náy lắm nếu chẳng may khiến hai người cãi nhau."
Thế nhưng, Trình Lịch hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc của mình, chẳng hề bận tâm đến cô ta.
Anh ta chỉ nhìn chằm chằm tôi, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Một lúc lâu sau, thấy tôi vẫn không có phản ứng gì, anh ta đột nhiên đạp mạnh lên tường.
Sau đó, anh ta cố tình chen qua người tôi, mạnh mẽ đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
Phòng khách lại lần nữa chìm vào yên lặng.
Lúc này, hệ thống mới nhắc nhở tôi bằng giọng điệu thản nhiên:
【 Chủ nhân, đó là cây dù định ước giữa cô và Trình Lịch. 】
"Gì cơ?"
Tôi không hề có chút ký ức nào về điều này.
【 Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào một ngày mưa. Khi đó, cô đã dùng chiếc dù này để tiếp cận anh ta. 】
【 Có thể nói, mức độ quan trọng của chiếc dù này trong mối quan hệ của hai người, tương đương với chiếc dù của Hứa Tiên và Bạch Nương Tử. 】
Tôi gãi đầu.
Ví dụ này cũng hay đấy, nhưng tôi thực sự không nhớ gì cả.
Hơn nữa, vì ký ức đã bị mất đi, tình cảm của tôi dành cho Trình Lịch dường như cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Tôi cứ nghĩ rằng, khi thấy Sầm Nịnh Nhi dùng vân tay mở cửa nhà, rồi ngay trước mặt tôi còn cùng Trình Lịch liếc mắt đưa tình… tôi hẳn sẽ rất đau khổ.
Nhưng thực tế thì, cảm xúc ấy chỉ vừa kịp dâng lên đã tan biến trong chớp mắt.
Nửa đêm ngủ mơ màng, sáng hôm sau, tôi bị chuông báo thức trên điện thoại đánh thức.
Cùng với tiếng chuông réo rắt, một bản ghi chú ngắn gọn cũng hiện lên màn hình.
Trên đó viết: "Đừng quên đi làm thủ tục ly hôn."
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng thấy ký ức của mình thiếu sót quá nhiều.
Tôi thậm chí không nhớ nổi lý do tại sao mình lại nhất quyết phải ly hôn với Trình Lịch.
Nhưng nếu chính tôi đã tự viết ghi chú để nhắc nhở bản thân, vậy chắc chắn chuyện này rất quan trọng.
Vì thế, khi Trình Lịch bước ra khỏi phòng lần nữa, tôi lập tức chặn anh ta lại:
"Hôm nay anh có rảnh không? Chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi."
Gương mặt Trình Lịch vẫn lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm:
"Ly hôn với anh xong, em có thể đi đâu? Trên thế giới này, em còn quen ai ngoài anh không?"
Không đợi tôi trả lời, anh ta đã bước đến cửa, mân mê một hồi, rồi ngẩng đầu nhìn tôi:
"Có phải vì chuyện này mà em tức giận không? Giờ anh sẽ xóa dấu vân tay của cô ta, được chưa? Em có thể đừng làm loạn nữa được không?"
Tôi không hiểu vì sao Trình Lịch cứ nghĩ rằng tôi đang cố tình gây chuyện.