[Nếu cô từng bị đứt tay khi đóng ghế, thì lần sau cô có sợ hãi không?]
[Xóa ký ức của cô, một mặt là để tước đi kinh nghiệm, coi như một hình phạt. Nhưng mặt khác, cũng có thể là một cách bảo vệ.]
Khi đó, tôi chỉ nghe qua rồi để đấy, chẳng mấy để tâm.
Không ngờ lại có một ngày, chính tôi phải trải nghiệm điều đó.
Có vẻ như hệ thống đã nhận ra sự suy sụp của tôi, nó lại bổ sung thêm một câu:
[Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi sẽ giữ lại ký ức của cô về thế giới này.]
Tôi sững sờ, không ngờ lại có ngoại lệ như vậy.
…
Vì nghĩ đến chuyện không thể lập tức xóa hết toàn bộ ký ức, nếu không não bộ sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Cuối cùng hệ thống đã quyết định sẽ chờ thêm một tháng để xóa dần ký ức của tôi.
Và trong khoảng thời gian đó, tôi cũng có thể tranh thủ sắp xếp mọi thứ để tạm biệt thế giới này.
Vì vẫn chưa quên quá nhiều, mấy ngày tiếp theo, tôi dành thời gian dặn dò trợ lý mọi việc.
Trợ lý vừa cuống cuồng ghi chép, vừa hỏi tôi:
“Sếp định đi công tác xa ạ? Khoảng bao lâu sếp mới về ạ?”
Tôi im lặng một lúc rồi đáp:
"Có lẽ sẽ không quay lại nữa."
Cô ấy sững sờ thấy rõ, rồi ngay lập tức, nét mặt chuyển thành hoảng hốt:
"Sếp định… giao cả công ty lại cho tôi sao? Tôi… một mình tôi không gánh nổi đâu ạ… Tôi…"
"Sao lại không được?" Tôi cắt ngang. "Một vùng quê xa xôi hẻo lánh mà cô còn rời bỏ được để đi đến tận đây, chẳng lẽ lại không thể trụ vững ở một công ty mới thành lập sao?"
Trợ lý ngẩn người nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
Sau một lúc lâu, cô ấy không cam tâm hỏi: "Là vì tổng giám đốc Trình sao ạ…"
Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô ấy mà không trả lời.
Có lẽ vì ký ức đang dần bị bào mòn, nên khi nhắc đến Trình Lịch, tôi thế nhưng đã không còn thấy đau lòng như trước nữa.
Thậm chí, tôi bắt đầu nghiêm túc nhớ lại — ngày đó, rốt cuộc là vì điều gì mà tôi đã quyết định ở lại nơi này vì anh ta?
Rõ ràng hệ thống đã sớm cảnh báo tôi rằng nếu quyết định ở lại vì một người nào đó, tôi sẽ bị ràng buộc với anh ta.
Như vậy, chỉ cần anh ta chếc, tôi cũng sẽ chếc.
Tôi luôn tự nhận mình là người rất quý trọng mạng sống, vậy mà trước đây tôi lại bước ra một bước bất cẩn đến vậy sao?
Dù cố nghĩ thế nào, tôi cũng không thể hiểu nổi, cuối cùng chỉ đành lắc đầu, không tự làm khó mình nữa.
Tối hôm đó, Trình Lịch, người đã vắng mặt suốt mấy ngày, cuối cùng cũng trở về.
Khi anh ta đẩy cửa bước vào, tôi đang đọc sách trên ghế sofa.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một mùi hương ngọt ngào thoáng qua chóp mũi khiến tôi tò mò ngước mắt nhìn.
Tôi thấy anh ta xách theo một hộp bánh kem được đóng gói tinh xảo.
Tôi thắc mắc hỏi: "Anh mua cái này làm gì? Hôm nay có gì đặc biệt sao?"
Khóe miệng Trình Lịch nhếch lên một nụ cười: "Còn giả vờ sao?"
"Sầm Nịnh Nhi đã hoàn thành việc trang trí nhà mới rồi. Anh cũng đã nói rõ với cô ấy rằng từ nay về sau không cần liên lạc nữa. Tiểu Tuyết à, giờ em có thể cho anh sắc mặt tốt hơn một chút không?"
Tôi không trả lời anh ta, chỉ nghĩ thầm trong đầu ——
Những lời anh ta vừa nói, chẳng phải vô tình xác nhận rằng mấy ngày qua anh ta thực sự đã ở bên cạnh Sầm Nịnh Nhi sao?
Nghĩ vậy, lòng tôi lại thấy chua xót.
Xem ra ký ức vẫn chưa bị xóa đủ nhiều.
"Vậy nên anh mua bánh kem để chúc mừng cô ta dọn về nhà mới à?" Tôi hỏi Trình Lịch.
Anh ta nghẹn lời, một lúc sau chỉ đành bất đắc dĩ giơ hai tay lên, tỏ vẻ đầu hàng:
"Tiểu tổ tông ơi, em có thể đừng nói năng mỉa mai như vậy không? Hôm nay là kỷ niệm 5 năm của chúng ta, anh không muốn cãi nhau với em."
Tôi ngơ ngác "À" một tiếng.
Trình Lịch lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Nụ cười trên mặt anh ta dần biến mất, sắc mặt cũng trở nên u ám hơn.
Một lát sau, anh ta nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi gằn từng chữ:
"Đường Ánh Tuyết, đừng nói với anh là... em đã quên ngày kỷ niệm của chúng ta đấy nhé?"
"..."
Thật sự là tôi đã quên mất.
Trình Lịch giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta mạnh tay đặt chiếc bánh kem lên bàn rồi hầm hầm đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Theo lẽ thường, tôi nên đi giải thích một chút.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại chẳng muốn vào phòng ở cùng anh ta, thế là tôi tiếp tục đọc sách, tựa người vào sofa.
Bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa, từng giọt nước tí tách gõ lên cửa sổ.
Đọc sách một lúc, tôi cảm thấy mệt nên kéo tấm chăn lông quấn quanh người, rồi tựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, giữa tiếng mưa rơi tí tách, tôi bỗng nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
Gần như ngay khi tôi bật dậy, một người phụ nữ mặc váy mỏng, toàn thân ướt đẫm, cũng vừa bước vào.
"Sao lại là cô/chị?" Cả hai chúng tôi cùng thốt lên.
Trong phòng, có lẽ vì nghe thấy tiếng động, Trình Lịch cũng mở cửa bước ra.
Khoảnh khắc đó, ngoài tiếng mưa rơi, chỉ còn lại sự im lặng ngượng ngùng.