Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 83



Ba Hổ mừng thầm, vào nhà lấy chăn đắp trên giường và tấm nỉ ra, nghe Mật Nương hỏi tại sao lại mang thêm đồ, hắn giải thích là sợ nàng bị gió lạnh.

Đồng cỏ của mỗi nhà cách xa nhau, tiếng gió rít và tiếng bò cừu ồn ào át đi tiếng người nói chuyện, hai đồng cỏ liền kề nhau cũng chỉ thấy ánh lửa chứ không nghe thấy tiếng người. Mật Nương nằm trong chăn mơ mơ hồ hồ bị nam nhân lột sạch quần áo, một cơn gió lạnh thổi qua làm nàng tỉnh lại, lớn tiếng mắng hắn là súc sinh.

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, có lẽ nàng không biết, bò cừu rất tò mò, chỉ thích xem chuyện náo nhiệt.” Ba Hổ nâng gáy nàng lên bảo nàng nhìn về phía xa, “Nàng xem, có phải có bò cừu không thèm ăn cỏ nữa mà đang nhìn về phía này không? Nàng không muốn bị vây xem đúng không? Thực ra ta không sao cả, tùy nàng thích.”

Giọng nam nhân càng lúc càng mơ hồ, Mật Nương trong chăn kéo lấy tai hắn xoắn một vòng, c.ắ.n chặt môi dưới nheo mắt nhìn vầng trăng không ngừng lắc lư, trăng tối nay là một vầng khuyết, nhưng trong đôi mắt ngấn lệ, nó chao đảo thành một vòng tròn với vô số bóng hình.

Bò cừu đã chìm vào giấc ngủ, nam nhân cong khóe miệng đứng trên thảo nguyên bao la thong thả mặc áo choàng, buộc lại đai lưng xong lại nằm xuống, cuộn tấm nỉ trải dưới đất đắp lên người, ôm nữ nhân đang thở dốc trong chăn huýt một tiếng sáo.

“Tối mai còn đến không?”

Bị lừa một lần chưa đủ, treo cổ mới nhớ đời sao? Mật Nương nhắm mắt không thèm để ý hắn.

Ba Hổ sau khi thỏa mãn vẫn còn dư hưng phấn, bò cừu có ch.ó trông chừng hắn cũng không lo lắng, hai tay gối sau đầu nhìn những vì sao lưa thưa trên trời, miệng liên tục nói những lời trêu chọc: “Tối nay nàng đến cảm giác nhanh hơn mọi khi, tuy rằng nàng cứng miệng, nhưng cơ thể lại mềm nhũn, nó còn thành thật hơn nàng nhiều.”

Mật Nương mở mắt, vươn tay xoay đầu hắn qua, cũng được, mặt dày nhưng tai chưa phản bội, hai tai nóng bừng bừng.

“Tai chàng còn thành thật hơn miệng và cơ thể của chàng nhiều, nó biết xấu hổ.”

Nàng hừ một tiếng, gỡ lại một ván.

Mỗi bước mỗi xa

Nam nhân nắm lấy cánh tay nàng nhét vào chăn, sờ sờ tai mình giọng khàn đi, cố tình cãi lại: “Đó là bị nàng vặn đỏ.”

Mật Nương không tranh cãi với hắn, đợi mồ hôi trên người khô, nàng đạp Ba Hổ bảo hắn lấy quần áo cho nàng, “Ta phải về thôi, lề mề nữa trời sáng mất.” Đừng để bị người khác bắt gặp trong ổ chăn.

“Ta bế nàng về.” Ba Hổ ngồi dậy dùng chăn quấn Mật Nương, lại dùng tấm nỉ quấn thêm một vòng nữa, bế nàng theo chiều thẳng đứng, gọi Đại Hoàng cùng quay về.

Hai người ba ch.ó đi bộ về đến nhà, Mật Nương mới nhớ ra Ba Hổ có thể cưỡi ngựa đưa nàng về.

Nước trên bếp lò vẫn còn nóng, Ba Hổ xách ấm nước và chậu nước vào, “Nàng rửa ráy xong thì ngủ đi, ta sẽ khóa cửa ngoài, sáng mai ta làm cơm xong sẽ gọi nàng dậy.”

Hắn vừa đi, Đại Hoàng liền nằm ở cửa canh gác.

Sáng sớm hôm sau Triều Lỗ đến thay ca cho Ba Hổ, thấy hắn khác hẳn vẻ mặt đen sạm mấy hôm trước, thức trắng một đêm mà hai mắt vẫn sáng ngời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chủ nhà, có tin vui sao?”

“Sắp rồi.”

Ba Hổ bỏ lại một câu, sải bước bỏ đi.

Một bữa no đủ khiến Ba Hổ hồi tưởng năm ngày, đợi hai người hầu từ Cổ Xuyên đến Lâm Sơn, Ba Hổ cuối cùng lại được sống những ngày gieo trồng lúc nửa đêm, nhưng những ngày dễ chịu này cũng có hạn, chuyến đội buôn cuối cùng đến Mạc Bắc đi qua Lâm Sơn, điều này có nghĩa là dân chăn nuôi ở Lâm Sơn phải thu dọn hành lý chuẩn bị di chuyển.

“Tổ ong mật mang đến cho nàng rồi sao?” Ba Hổ thấy Mật Nương mang về một thứ được gói trong giấy dầu, hắn nhảy xuống khỏi nóc lều, “Nàng thu dọn một chút, ta dẫn nàng đi Tuất Thủy xem đại phu, quân đội chắc ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến.”

“Được.” Mật Nương đặt tổ ong mật cùng mỡ bò và bơ vào cùng một cái hộp, lần này đi Tuất Thủy Ba Hổ kéo xe lặc lặc, không đưa Mật Nương cưỡi ngựa nữa, chỉ sợ nàng đã có thai lại bị xóc nảy.

“Không bắt được mạch thai, nhưng cơ thể ngươi hồi phục nhanh hơn ta dự đoán, t.h.u.ố.c thì ta không kê nữa.” Đại phu rụt tay lại nhìn Ba Hổ, “Thuốc an thai có cần bốc một thang không? Mùa đông nếu m.a.n.g t.h.a.i có thể dùng đến.”

Ba Hổ và Mật Nương nhìn nhau, gật đầu nói được, trả tiền xong mới nghe người chạy việc dặn dò không được dùng t.h.u.ố.c bừa bãi, t.h.u.ố.c này là để sắc uống khi thai khí động. Hắn lập tức nổi giận, đây chẳng phải đang trù ẻo Mật Nương sao?

“Lo trước khỏi họa.” Mật Nương kéo Ba Hổ đi, nàng cũng nhận ra đại phu này và Ba Hổ có chút không hòa hợp.

“Chàng quen ông ta sao?” Ra khỏi y quán Mật Nương hỏi.

“Không có ấn tượng.”

“Không thù oán với chàng, vậy đoán chừng là đã từng có chuyện không vui với phụ thân chàng.”

Hai phụ tử họ trông giống nhau, đại phu thoạt trông cũng cùng tuổi với phụ thân của Ba Hổ, không chừng đã từng cãi vã.

“Ông ta chính là một cây gậy khuấy phân.” Vừa dính dáng đến phụ thân hắn, Ba Hổ lập tức kết luận.

Ngay tối hôm đó, quan phủ đã có người gõ chiêng trống thông báo từng nhà thu dọn mọi thứ, sáng sớm mai trực tiếp buộc lên lưng bò, chiêng trống vang lên là phải xuất phát.

Trước đó vài ngày Ba Hổ đã dẫn người hầu tìm lại ngựa và lạc đà thả rông về, ngựa trưởng thành hai mươi bảy con, lạc đà trưởng thành cũng chỉ có ba mươi ba con, nhìn vào đây thì Ba Hổ nuôi cừu nhiều nhất, bò thứ nhì, ngựa ít nhất.

“Năm ngoái ta nuôi ngựa và lạc đà nhiều, nhiều quá ta quản không xuể, có con chạy mất thành ngựa hoang, ta liền nhân lúc nộp tuế cống dùng ngựa và lạc đà đổi lấy bò cừu.” Ba Hổ cùng Mật Nương dẫn theo hai người hầu chuyển từng món đồ lặt vặt lên xe lặc lặc, “Ta nghe nói người Đại Khang các nàng nộp thuế lương thực, bọn ta cũng nộp, nhưng gọi là tuế cống, bò ngựa lạc đà ưu tiên, ba loại này không đủ mới tính đến cừu.”