Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 158



 

"Vậy năm nay cô có 70 con dê, cô lo xuể không?" Uyển Nhi nhẩm tính, nàng và bà nội lo 40 con dê đã đủ đau đầu rồi.

 

"Mệt một chút thôi. Tranh thủ mấy năm nay vất vả, lúc đi lấy chồng cũng không phải nhìn sắc mặt nhà chồng." Mộc Hương vỗ đầu Oanh Nương. "Em đừng nghĩ nhiều. Em còn nhỏ, lâu mới lấy chồng, cứ yên ổn làm theo sắp xếp của quan phủ đi."

 

"Em không nghĩ nhiều. Em cũng muốn đi chăm Mật Nương tỷ tỷ, nhưng em nhỏ quá, đi đường chỉ thêm phiền."

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Người thật sự không có tâm tư gì, chỉ có Oanh Nương và Uyển Nhi. Cả tối hôm đó, chỉ có hai người họ và Mộc Hương bận rộn đ.á.n.h trà bơ. Lan Nương ngửi thấy mùi sữa, bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ trong đầu lập tức tan biến, cũng xắn tay áo lại xem náo nhiệt.

 

"Ta cứ xem một năm đã. Mộc Hương, nếu cô làm ăn tốt, sang năm ta cũng thuê thêm dê về nuôi." Lan Nương lanh mồm lanh miệng, có tính toán gì cũng không giấu.

 

"Được. Ta đi dò đường trước cho các cô." Mộc Hương vừa nói ra, không khí trong phòng lại sôi nổi trở lại.

 

Mật Nương cứ nghĩ sẽ có người đến tìm mình, nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày... vẫn không ai nhắc đến chuyện thuê dê. Nàng cũng coi như không có chuyện này, không hỏi han gì. Còn chuyện Mộc Hương ấp úng lần trước, nàng ta đã nói "tự biết", lại không muốn nói nhiều, Mật Nương cũng không gặng hỏi.

 

Khi tuyết trên mặt đất tan, để lộ ra lớp đất bên dưới, Ba Hổ chuẩn bị đến huyện Mậu hỏi thăm xem ngày nào họ nhổ trại đi Tuất Thủy. Hắn vừa đi thì Hỗ huyện thừa tới.

 

"Nó đi Mậu Huyện rồi à? Nóng vội thế. Sao không qua hỏi ta một tiếng. Người ở Mậu Huyện năm ngày nữa sẽ xuất phát. Ta còn định qua báo cho nó biết." Hỗ huyện thừa không vào cửa. "Ba Hổ không có nhà, ta nói với cô cũng vậy. Ta đã sắp xếp cho các phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i khác đi cùng các cô. Trên đường có Hoàng đại phu, còn có Triệu đại phu của Mậu Huyện, lỡ có bề gì cũng có người lo liệu."

 

"Họ có người nhà đi cùng không?"

 

"Có, chắc chắn là có. Cả nhà cùng đi. Nhưng cũng có nhà neo người, thiếu nhân lực. Cô nói lại với Ba Hổ một tiếng, buổi tối để mắt trông chừng giúp họ. Nhà cô nhiều nam phó." Hỗ huyện thừa đến chủ yếu là để nói chuyện này.

 

Giúp trông coi súc vật thì được, chứ chăm sóc phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i thì không thể. Lỡ xảy ra chuyện gì, gánh không nổi trách nhiệm, lại còn bị oán trách.

 

"Được rồi. Chàng về ta sẽ nói lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mật Nương tính ra chỉ còn năm ngày nữa. Cá đông lạnh trong nhà còn cả một lu đầy, ăn không hết để cũng hỏng. Nàng giữ lại tám con, còn lại đều bảo Triều Lỗ đại thúc và mấy người Mộc Hương mang về.

 

Bể cá còn chưa dọn xong, ngoài cửa đã có tiếng vó ngựa. Đại Hoàng vẫy đuôi chạy ra ngoài. Mật Nương cũng chống bụng đi ra. Nàng nghĩ Ba Hổ về cũng nhanh thật.

 

Còn chưa ra đến cửa, hai người bên ngoài đã bước qua ngạch cửa.

 

Ánh mắt Mật Nương từ trên người Ba Hổ dời sang người phụ nữ đi phía sau chàng, nhìn qua nhìn lại mấy lần, mới cất tiếng: "Nương, mẹ đã đến rồi? Hai người gặp nhau trên đường ạ?"

 

"Ừ, ta nghĩ con bụng lớn rồi, nên đến chăm sóc con. Đợi khi đến Lâm Sơn, ta sẽ quay về." Vừa đến đã phải nói rõ thời gian đi và ở.

 

Ba Hổ liếc bà ta một cái. Sợ hắn lại giữ bà ta lại, không cho đi nữa đây mà.

 

“Ta gặp mẹ trên đường,” hắn giải thích. "Mẹ nói người ở Mậu huyện 5 ngày nữa mới khởi hành, nên mẹ đến đây chăm sóc nàng trước. Ta nghĩ một lát rồi cũng không từ chối.” Hắn vất vả vì nàng, đ.á.n.h nhau vì nàng, mang một thân tai tiếng, mẹ hắn đến chăm sóc vợ con hắn cũng là điều nên làm.

 

Mật Nương gật đầu, không nhắc đến chuyện khác, mẹ chồng đến chăm sóc nàng cũng là ý tốt. “Chàng ôm chăn nệm và nỉ lông sang cho mẹ trải giường đi, buổi tối mẹ ngủ một mình sợ sẽ lạnh. Chàng nhóm lại giường sưởi cho nóng lên.” Vừa dứt lời, người mới đi cất đồ đã sải bước quay lại: “Ba Hổ, đồ đạc trong phòng ta đâu? Cây đàn đầu ngựa ta đặt trên rương, cầm đàn sắp làm xong rồi, con đem vứt đi đâu rồi?”

 

Mật Nương im bặt, mặt mũi hết sức không tự nhiên. Ba Hổ còn chưa nói gì, tai nàng đã đỏ bừng lên trước.

 

“Vứt vào bếp làm củi đốt rồi.” Giọng Ba Hổ rất bình thản, chỉ thiếu nước nói thêm là trưa hôm đó dùng lông đuôi ngựa hầm thịt đặc biệt thơm.

 

“Đốt rồi?” Người phụ nữ ngẩn ngơ nhìn con trai mình. Lúc này, bà mới phát hiện ánh mắt nó nhìn bà đã thay đổi, lạnh nhạt, không chút quan tâm. Điều này còn khiến bà rét run hơn cả lúc bị cha nó đánh. Bà bất giác nhìn sang Mật Nương, ánh mắt mờ mịt cầu cứu.

 

“Chàng đi trải giường cho mẹ đi.” Mật Nương vội ngắt lời, đẩy Ba Hổ vào nhà ôm chăn ra. Không ngờ mẹ chồng sẽ đến, trong nhà không còn chăn dày, đều đã được gói lại cất vào hòm hết.