Ánh mắt Phán Đệ lướt qua chiếc bụng nhô cao của Mật Nương. Một lần m.a.n.g t.h.a.i liền được song thai, thật khiến người ta ghen tị không kể xiết.
"Phán Đệ, cô nhìn gì đấy?" Lan Nương gọi một tiếng. "Đừng ngẩn người nữa. Mau học hỏi người ta cho kỹ. Năm nay chúng ta cũng phải kiếm được ít dê con, sang năm còn dùng đến."
Mộc Hương nhìn theo hướng Phán Đệ đang nhìn, chỉ thấy bóng Mật Nương và Ba Hổ đi vào nhà. Nàng liếc Phán Đệ. "Đừng có mà nghĩ vẩn vơ, động tâm tư xấu."
Phán Đệ cười khổ. "Yên tâm, ta không xấu xa như cô nghĩ đâu."
Mộc Hương không bình luận gì. Thấy đã đến bãi chăn thả, nàng tập trung tinh thần, chuyên tâm canh chừng đàn dê. Thấy dê bò dùng chân cào tuyết tìm rễ cỏ, nàng cũng cầm xẻng đến xúc tuyết phụ.
Như năm ngoái, Ba Hổ thuê người làm không bao cơm, tiền công một ngày mười văn, cộng thêm một bó cỏ. Tối tính tiền, hắn bảo Triều Bảo đ.á.n.h xe chở cỏ qua cho họ.
Xe Lặc Lặc kéo cỏ vừa chuyển bánh, những người khác cầm tiền đồng đi theo sau xe. Mộc Hương không nhúc nhích. "Các cô về trước đi, ta có chút chuyện muốn nói với Mật Nương."
Phán Đệ giật mình, nhìn chằm chằm Mộc Hương, muốn giải thích, sợ Mộc Hương hiểu lầm cô ta muốn đi mách lẻo với Mật Nương. Nhưng nghĩ lại, mình cũng đâu có nói câu nào, tâm trạng lập tức bình tĩnh trở lại.
"Tối nay có cần làm cơm phần cô không?" Uyển Nhi hỏi.
"Có chứ. Ta nói lát nữa là về ngay."
Mộc Hương chào người đàn ông ngoài cửa. Nghe hắn nói Mật Nương đang nấu cơm trong bếp, nàng mới bước vào.
"Mật Nương, lúc thiên di về Lâm Sơn, mẹ chồng cô có đến chăm sóc cô không? Nếu bà ấy không đến, lúc đó ta sẽ ngồi chung xe với cô, chăm sóc cô." Mộc Hương không vòng vo, vừa vào cửa đã nói thẳng.
"Ta và Ba Hổ bàn là sẽ đi trước, đi cùng đoàn của Tuất Thủy. Đi cùng còn có vị đại phu lần trước dạy chúng ta phân biệt thảo dược." Mật Nương không từ chối. "Nếu cô bằng lòng đi trước, có cô đi cùng, ta mừng còn không hết."
"Vậy được, ta đi trước cùng các cô." Mộc Hương nghĩ, nếu Mật Nương không có mẹ chồng chăm sóc, đến lúc nàng sinh, mình có thể phụ giúp một tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
"Còn một chuyện nữa. Chuyện lần trước ta đến tìm cô thuê 50 con dê, những người khác vẫn chưa biết. Nếu cứ giấu, sau này dễ nảy sinh mâu thuẫn. Ta định mấy ngày tới sẽ nói ra. Đến lúc đó, không biết có gây phiền phức cho cô không." Mộc Hương bấu móng tay, có chút khó xử.
Đã tháng tư rồi. Ai có ý định thuê dê thì đã sớm dắt dê con về nuôi. "Nếu họ có tâm thuê dê, đã sớm đến tìm ta. Sau này mới đến, chẳng qua là bắt chước cô, trong lòng không có kế hoạch gì, ta sẽ không cho thuê."
"Ngược lại là cô đấy. Thuê của ta 50 con, cộng thêm 20 con Hỗ huyện thừa chia cho các cô, cô lo xuể không?" Mật Nương hỏi.
Mộc hương ngập ngừng trong giây lát, mặt bỗng ửng đỏ, ấp úng nói: "Ta tìm một người nam nhân hùn hạp (kết phường) nuôi dê. Số dê quan phủ chia, ta cho hắn thuê. Hắn 40 con, ta 50 con. Ban ngày ta chăn dê, tối hắn ngủ ở chuồng canh gác." Dứt lời, nàng liền đi ra ngoài. "Cô đừng lo cho ta, trong lòng ta tự biết." Sợ Mật Nương hỏi thêm, nàng vừa ra khỏi bếp đã cất bước chạy.
"Này, đi chậm thôi." Ba Hổ gọi một tiếng. "Hôm nay bơ còn dư, cô mang về một cục pha trà uống." Nhà bếp có cửa sổ, người bên trong nói chuyện, đứng ngoài sân cũng nghe rõ. Hắn nghe được chuyện Mộc Hương muốn chăm sóc Mật Nương.
Mộc Hương do dự một chút rồi cũng nhận lấy. Trước đó không cho, hẳn là đã nghe được cuộc nói chuyện của nàng và Mật Nương.
"Cái này... nấu thế nào?"
Ba Hổ ngạc nhiên nhìn nàng, bảo nàng chờ một lát. Hắn lại vào nhà, cắt một miếng trà ép cục dày bằng hai ngón tay. "Đun nước sôi, cho một nhúm lá trà vào. Trà ngấm rồi thì vớt lá trà ra, bỏ cục bơ vào. Dùng chày gỗ hoặc thìa giã cho bơ tan ra là thành trà bơ."
Mộc Hương vừa đẩy cửa về, tiếng nói chuyện trong phòng lập tức im bặt. Nàng im lặng đặt cục bơ và miếng trà ép lên chiếc bát không. "Mật Nương cho." Nàng không nói là Ba Hổ cho, tránh để người ta đồn ra đồn vào.
"Mộc Hương, cô nói chuyện gì với Mật Nương thế?"
Mộc Hương liếc Uyển Nhi. Nàng cứ nghĩ người hỏi đầu tiên sẽ là Lan Nương hoặc Phán Đệ. Nhìn sang Lan Nương, quả nhiên cô ta đang hóng chuyện, nhưng miệng lại ngậm chặt, không còn bô bô như trước nữa.
"Ta định sẽ đi trước cùng cô ấy đến Lâm Sơn. Cô ấy không có mẹ chồng chăm sóc, trên đường ta sẽ lo cho cô ấy." Mộc Hương vừa nói xong, nàng nghĩ ra một lý do khác: "Ta còn thuê thêm của Mật Nương 50 con dê, nàng ấy đồng ý rồi."
Hai việc nói cùng lúc, lại giấu đi thời điểm, các cô gái kia sẽ chỉ nghĩ 50 con dê là thù lao Mật Nương trả, hoặc là phần đền bù mà Mộc Hương đòi hỏi. Như vậy, sẽ không có ai nổi lòng tham, cậy tình nghĩa mà đi tìm Mật Nương thuê dê, trừ phi... họ cũng nguyện ý đi chăm sóc Mật Nương ở cữ.