Cuộc họp kín rất nhanh đã kết thúc, mọi người đều tản đi Trần Tuấn đi theo Lâm Kha về nhà, cho tới khi cánh cửa thư phòng đóng lại Lâm Kha mới hỏi.
“Làm sao vậy? Ngươi giống như không muốn tham gia kế hoạch này.”
Lớn lên cùng nhau từ nhỏ Lâm Kha rất hiểu bạn mình, mặc dù Trần Tuấn dấu khá tốt nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Lâm Kha.
“Ngươi thực sự cho rằng kế hoạch này có thể thành công?”
Trần Tuấn hỏi.
Lâm Kha suy nghĩ một lúc, hắn thở dài một hơi nói.
“Không thì có thể làm sao đây?”
Trần Tuấn nghe vậy không vội vã nói thêm lời nào mà rơi vào trầm tư.
Đúng vậy phải làm sao bây giờ? Mọi người đã chờ quá lâu, hơn mười năm đối với một người bình thường không phải là ít, đối với những cựu quý tộc mất đi quyền lực của mình thì nó càng dài dằng dặc hơn. Bây giờ khi có một cơ hội trước mặt tất cả mọi người đều sẽ không nhịn được muốn bắt lấy cơ hội đó, dù cho ẩn dấu bên trong là mồi câu.
Trần Tuấn cùng Lâm Kha làm sao không biết những mập mờ trong kế hoạch này.
Tất cả đều chỉ thông qua lời nói của tên Trường Xuân đó, hắn nói phương nam cũng sẽ khởi sự nhưng tất cả đều chỉ là lời của hắn không có bất kỳ bằng chứng hay cam kết nào cả. Đến cả việc gặp mặt những người ở phương nam cũng không, tất cả đều chỉ có thể liên lạc qua trung gian chính là Trường Xuân.
Nhưng mọi người đều quá mong chờ một cơ hội tới nỗi phần lớn đều không lý trí, bọi hắn vội vã tin vào lời nói của một người mà không có bất kỳ sự đề phòng nào cả.
Bản thân hai người có thể nhìn thấy điều đó, nhưng đứng trước toàn bộ ý nguyện của mọi người ý kiến của bọn hắn bị áp đảo, bọn hắn không thể không tham gia vào.
Muốn thoát ra khỏi tổ chức ư?
Thật có lỗi không có chuyện đó đâu, một khi ngươi muốn thoát ngươi cũng không thoát được. Có thể ban đầu bọn hắn sẽ không làm gì ngươi, nhưng nếu kế hoạch thất bại bọn hắn sẽ khai ra ngươi, còn kế hoạch thành công ư? Thật có lỗi ngươi có thể bị thanh toán.
Ngươi có thể lựa chọn bán đồng đội để sống sót, đương nhiên một khi ngươi làm như vậy cũng có nghĩa vị trí của ngươi trong giới cựu quý tộc sẽ biến mất, cho dù các cựu quý tộc không phải thành viên của tổ chức nhưng nó không có nghĩa bọn hắn sẽ tha thứ cho kẻ phản bội.
Nghiệp vụ của Trần Tuấn hiện tại phụ thuộc rất nhiều vào giới cựu quý tộc, hắn cũng được giới cựu quý tộc ủng hộ rất nhiều. Vì thế một hắn tố cáo tổ chức nghiệp vụ của hắn có thể sẽ bị đóng băng, giới cựu quý tộc mặc dù không còn kiểm soát cả vương quốc như xưa nhưng ảnh hưởng của bọn hắn vẫn rất đáng kể, kẹp ch.ết hắn không phải là điều gì đó khó khăn.
Thời đại này cũng không như xưa khi giới quý tộc chia bè kết phái cạnh tranh với nhau, giới cựu quý tộc biết hiện tại bọn hắn không còn mạnh mẽ như xưa chỉ có ôm đoàn mới có thể tồn tại vì thế bọn hắn rất nhạy cảm với những kẻ phản bội.
“Có lẽ chúng ta cần chuẩn bị.”
Lâm Kha nói!
“Chuẩn bị gì đây? Chạy trốn ư, hay tố cáo?”
Trần Tuấn tự giễu hỏi.
“Không lẽ cứ như vậy?”
“Chỉ còn cách dốc toàn lực và chờ kỳ tích. Ân! Chúng ta có thể chuẩn bị một chút, nếu thất bại liền có thể biến khỏi cái quốc gia ch.ết tiệt này.”
Ít nhất Trần Tuấn vẫn muốn chừa lại một chút đường lui cho mình. Nếu hành động thất bại còn có thể sống một cách an nhàn sung sướng ở một nơi nào đó, đương nhiên là trong trường hợp quốc gia bỏ qua bọn hắn. Nếu không chỉ còn chút tài sản kia bọn hắn có thể thoát khỏi truy lùng của tình báo chiến lược sao?
Bản thân Trần Tuấn nghi ngờ điều đó.
Trong lúc đó Nam Tinh vẫn chưa biết gì về một kế hoạch chống lại bản thân nó đang nảy mầm trên chính vùng được được chính phủ kiểm soát chặt chẽ nhất.
Giờ đây các nguồn lực và sự tập trung của Nam Tinh đều tập trung cho trận hải chiến ở phương nam sắp tới, kết quả của nó sẽ quyết định các kế hoạch trong tương lai của Nam Tinh và chắc chắn Nam Tinh không muốn tình huống xấu nhất xảy ra.
“Hiện tại Lan Dương là trung tâm của hệ thống, theo do thám của chúng ta đối phương có sáu căn cứ được bố trí xung quanh Lan Dương, quy mô có thể lên tới khoảng một trăm nghìn quân.”
Tư lệnh hải quân Chu Huy dùng gậy chỉ về hướng sáu căn cứ xung quanh đảo Lan Dương. Có một căn cứ ở phía nam, một căn cứ ở phía tây nam và một căn cứ ở phía tây và tới ba căn cứ ở phía bắc, phía đông không có lấy một căn cứ nào.
Cũng rất dễ hiểu, dù sao phía đông là hướng Hải Yêu thống trị còn cần căn cứ phòng thủ ở hướng này ư!
Ngược lại ở phía bắc Hải Yêu mới cảm giác nguy hiểm, bởi vì phía bắc chính là hướng kẻ thù lớn nhất của bọn hắn thủy tinh linh. Mặc dù thủy tinh linh xa ở phía bắc nhưng Hải Yêu vẫn rất cảnh giác.
Sự thật chứng minh sự cảnh giác của hắn là chính xác. Bọn hắn phát hiện hạm đội tinh linh xuất hiện ở phía bắc nơi mà cái hạm đội bằng sắt thép kia đóng quân.
“Căn cứ của Hải Yêu không giống với căn cứ theo định nghĩa của chúng ta. Chúng hầu hết là các hòn đảo nhỏ có khi chỉ khoảng một kilomet vuông.”
“Đảo nhỏ như vậy thì làm được gì?”
“Kỳ thực mục đích của những căn cứ này không phải để chiến đấu. Mọi người đều biết bản chất của Hải Yêu vẫn là một chủng tộc cần sinh sống trên đất liền, chỉ là cơ thể của chúng cũng thích ứng với cuộc sống dưới nước thôi. Nhưng căn cứ này chủ yếu là nơi để hải yêu có thể lên bờ sinh sống, cũng là nơi tập trung cùng triển khải quân đội.”
Tham mưu trưởng hải quân Đinh Xuân Lập tiếp lời.
“Bản thân hải yêu không phải một chủng tộc có lực lượng lục quân mạnh mẽ, ngược lại bọn chúng cực kỳ mạnh trong hải chiến. Vì thế chiến lược của hải yêu chủ yếu tập trung vào ngăn chặn từ xa, những căn cứ này có thể giúp bọn hắn triển khai quân rất nhanh trong thời gian vô cùng ngắn.”
Dừng lại một lúc Đinh Xuân Lập nhìn mọi người trong phòng rồi tiếp tục nói.
“Cho nên việc đánh bất ngờ Lan Dương là rất khó, nếu không cận thận chúng ta có thể rơi vào vòng vây của đối phương.”
“Bộ tham mưu đã họp bàn cùng với việc tham khảo ý kiến của tinh linh tộc. Chúng ta quyết định trực tiếp tập trung lực lượng tiêu diệt lực lượng đóng quân của một trong ba hòn đảo trước, nhanh chóng tạo thành ưu thế quân số cục bộ tiêu diệt lực lượng dóng quân trên hai hòn đảo còn lại.”
“Còn ba căn cứ phía dưới! Lực lượng ở đó sẽ do hạm đội của Đế quốc cùng Thánh quốc kiềm chế. Sau khi tiêu diệt lực lượng phòng thủ ở phương bắc chúng ta sẽ phân quân hỗ trợ những hướng khác.”
“Như vậy quân đóng trên Lan Dương thì sao? Làm sao có thể ngăn chặn đối phương chi viện cho phía bắc?”
Long quan sát một lượt nhận ra vấn đề trong kế hoạch này.
Trên Lan Dương mới đóng chủ lực của Hải Yêu, cho dù có thành công tiêu diệt ba hòn đảo kia, với sự chi viện của chủ lực Hải Yêu vẫn có khả năng cân bằng lại sức mạnh của bọn hắn.
“Theo đánh giá của bộ tham mưu, chỉ cần có thể tiêu diệt lực lượng đóng quân ở đảo sò hạm đội chúng ta vẫn có ưu thế so với hạm đội Hải Yêu, cho dù có quân chủ lực đi chăng nữa nhưng…”
Nói tới đây Chu Huy trầm giọng.
“Cho dù hạm đội của chúng ta có ưu thế nhưng cũng không phải ưu thế tuyệt đối, rất có thể chúng ta phải chịu tổn thất nặng sau trận chiến.”
Long nghe vậy nhíu mày.
Nếu hạm đội Nam Tinh tổn thất nặng, như vậy giá trị của cuộc hải chiến này sẽ là gì chứ, bọn hắn thậm chí có thể đánh mất cả quyền kiểm soát quần đảo Mysia.
“Ngươi muốn nói gì?”
Long nhận ra Chu Huy không phải không có cách.
“Bệ hạ! Thần xin phép ném bom nguyên tử xuống đảo Lan Dương, nó có thể giúp chúng ta hạn chế tổn thất.”
Long nghe vậy nhíu mày, hắn không quá bất ngờ nhưng cũng không dự đoán trước được điều này.
“Làm như vậy sẽ rất tốn thời gian để chiếm Lan Dương, trong thời gian này nếu Hải Yêu phản công thì sao?”
Tốn thời gian ở đây chính là phóng xạ, cũng không thể để lính lên đảo khi có một đống phóng xạ xung quanh đi.
“Trong vòng một tháng tới hải vực xung quanh Lan Dương sẽ có gió đông bắc tây nam thưa bệ hạ! Với sức gió được ghi nhận, bụi bặm và các loại vật chất phóng xạ có thể bị thổi bay trong hai ngày. Thời gian này sợ rằng ngay cả bản thân cao tầng Hải Yêu cũng chưa chắc đã biết được bọn hắn đại bại.”