Mặc dù tất cả quý tộc của Nam Tinh đều đã bị thu hồi tước vị, quyền lực cùng đất đai. Rất nhiều quý tộc tham gia phản loạn thậm chí đã bị tịch thu tài sản xử tử cả nhà nhưng số lượng quý tộc còn lại của Nam Tinh vẫn không ít.
Mặc dù bọn họ đã bị thu hổi rất nhiều tài sản cùng lãnh địa, nhưng số lượng đất đai của bọn chúng vẫn còn rất nhiều, đặc biệt là những đất đai dưới tên của bọn họ. Theo thống kê số lượng đất đai này bây giờ vẫn có thể chiếm tới một phần mười lượng đất đai của Nam Tinh.
Dựa vào số đất đai này, cộng thêm tích lũy của gia tộc trong hàng nghìn năm, cho dù mất đi thu thuế từ lãnh địa giới quý tộc cũ vẫn có thể sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, thậm chí là lãng phí.
Một số quý tộc vô dụng dựa vào tài sản tổ tiên để lại tiếp tục ăn chơi, nhưng phần lớn những quý tộc cũ trong này cũng biết tài sản tổ tiên có nhiều như thế nào rồi cũng có ngày dùng hết, nếu không thể tìm đường ra mới cuộc sống xa hoa lãng phí của chúng cũng sẽ nhanh chóng kết thúc. Đặc biệt là khi giá cả của những cây nông nghiệp trên đất đang ngày càng rẻ đi, thu nhập của bọn chúng cũng ngày càng ít đi.
Vì thế những tên quý tộc này đang tìm kiếm thay đổi.
Với trình độ học vấn cùng nguồn tài lực hùng hậu bọn hắn rất dễ dàng tìm được hướng đi mới, thậm chí có thể kiếm được rất nhiều tiền so với việc thu thuế trên lãnh địa trước kia. Đương nhiên dưới sự cạnh tranh khốc liệt của thị trường, cùng với việc không quen thuộc kinh doanh hay quy tắc thị trường, rất nhiều tên quý tộc cũ cũng táng gia bại sản. Nhưng có những tên quý tốc linh mẫn, bắt được thời cơ một lần bốc lên trở thành những nhà tư sản hàng đầu Nam Tinh.
Đơn cử như Trần Tuấn, hiện tại hắn đã là một nhà tư bản hàng đầu, hắn sử dụng đất đai của nhà mình xây dựng những xưởng dệt may khổng lồ. Cho tới bây giờ quy mô xưởng dệt của hắn đã đứng thứ hai cả nước, tài sản của hắn không giảm thậm chí còn tăng lên so với thời còn làm quý tộc.
Nhưng nó không khiến Trần Tuấn thỏa mãn, tiền của hắn rất nhiều nhưng quyền lực lại chỉ như vậy, trước kia có thể hô phong hoán vũ nhưng bây giờ lại phải khúm núm trước đám quan chức kia, đã thế còn là trên chính lãnh địa cũ của mình. Trần Tuấn làm sao cam tâm, được giáo dục theo phong cách quý tộc cho dù bây giờ đã là một nhà tư bản thành công nhưng đối với hắn vinh quang của quý tộc vẫn là trên hết, hắn vẫn mong muốn có thể khôi phục tước vị của gia tộc, khôi phục lại lãnh địa của tổ tiên.
Đêm nay Trần Tuấn có tham dự một bữa tiệc kín.
Bữa tiệc diễn ra trong dinh thự của một cựu quý tộc vốn là láng giềng suốt nhiều đời của gia đình Trần Tuấn. Cũng giống như Trần Tuấn quý tộc này cũng trở thành một nhà tư bản sau khi lãnh địa cùng quyền lực của gia tộc bị thu hồi. Mặc dù không thể so sánh với Trần Tuấn nhưng cũng là một người có máu mặt trong giới quý tộc cũ.
Tiến vào phòng Trần Tuấn thấy được nơi này có bảy người, tất cả đều là người quen, đều là những quý tộc cũ đã trở thành nhà tư bản hàng đầu, còn một người khác không phải là nhà tư bản cũng không phải người Nam Tinh.
Ngồi xuống Trần Tuấn nhìn về phía kẻ lạc loài duy nhất ở đây.
“Ngươi làm gì ở đây vậy, Trường Xuân? Không phải nên là một tháng sau sao?”
Nhóm người bọn hắn thường tụ họp vào một thời gian cố định, đặc biệt là gặp mặt với người gọi là Trường Xuân này thì càng phải cận thận hơn.
“Tình huống thay đổi bất ngờ khiến ta không thể không tới đây vào lúc này.”
Trung niên tên Trường Xuân nghiêm túc nói.
“Các vị! Cơ hội của chúng ta sắp tới, ta cần các vị chuẩn bị.”
“Chuyện gì xảy ra?”
Một cựu quý tộc ngồi bên cạnh Trần Tuấn hỏi.
“Phương nam đang chuẩn bị trong ba tháng tới sẽ khởi sự, chỉ cần chúng ta đồng loạt lên cùng phương nam chắc chắn có thể buộc bệ hạ khôi phục giới quý tộc.”
Trường Xuân hưng phấn nói.
Thì ra hội nhóm này của bọn hắn là một hội nhóm của những kẻ không cam lòng với thân phận của một nhà tư bản thuần túy, bọn hắn muốn trở lại với vinh quang xưa của gia tộc, muốn sở hữu nhiều quyền lực và tiếng nói hơn trong hệ thống chính trị của Nam Tinh.
Nhưng bọn hắn cũng biết với sức mạnh của mình hiện tại việc đó là bất khả thi. Cho nên bọn hắn lựa chọn ngủ đông cận thận tìm kiếm thêm người cùng chí hướng chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Cho đến nay bọn hắn đã có một số thành viên chủ chốt, nhưng con số này không nhiều. Hiển nhiên một tổ chức muốn giữ bí mật thì bản thân quy mô của nó không thể quá lớn nếu không cái gọi là bí mật chỉ là trò đùa. Đừng ảo tưởng về một tổ chức ngầm thẩm thấu cả thế giới mà không một người biết được, nó chỉ có trong ảo tượng thôi, một khi tổ chức đó lớn tới một quy mô nhất định chắc chắn không thể che dấu được và trừ khi ngươi được một quốc gia khác hậu thuẫn nếu không bất kỳ tổ chức nào cũng không thể chống lại sức mạnh của một quốc gia.
Trần Tuấn lại không lạc quan như Trường Xuân, hắn trầm giọng nói.
“Ngươi chắc chắn chứ! Ngươi phải biết quy mô của chúng ta thậm chí không thể khiến Nam Tinh chịu quá nhiều áp lực, quy mô của chúng ta thậm chí không thể bằng một phần mười nền kinh tế Nam Tinh, không một phần hai mươi cũng không được, chỉ chút sức mạnh này chúng ta làm sao có thể ép được chính phủ.”
Mặc dù là nhà tư bản lớn thứ hai trong nền dệt may của Nam Tinh nhưng ảnh hưởng của hắn cũng chỉ nằm trong ngành dệt may, nó không phải điều gì đó quá đáng sợ khiến chính phủ phải thỏa hiệp. Hơn nữa chính phủ cũng sẽ có những cơ chế dự phòng để đảm bảo các nhà máy này vẫn hoạt động, cho dù ngươi có để công nhân đình công đi chăng nữa nếu việc cá nhà máy dừng hoạt động gây nguy hiểm tới quốc gia chính phủ thậm chí có thể trực tiếp tiếp quản nhà máy của ngươi và đưa công nhân trở lại hoạt động.
Mấy cái thứ như nhà tư bản cho nhà máy đình công để đe dọa chính phủ các thứ, hay sử dụng tài nguyên trong tay mình để tống tiền chính phủ trong thời gian chiến tranh hay tình huống nguy cấp không tồn tại đâu. Một khi ngươi dám làm như vậy, chờ ngươi là thuốc độc, là ghế điện, là trường bắn chứ không phải sự thỏa hiệp từ chính phủ. Bởi vì trong hệ thống luật phát quốc gia đã rào sẵn những trường hợp như vậy rồi, đừng mong người khác sẽ đồng tình ngươi hay những nhà tư bản khác đồng tình ngươi hợp sức lại gây áp lực cho chính phủ, không có chuyện đó đâu.
Cho nên bản thân Trần Tuấn mới cảm thấy chuyện này không quá khả thi, theo hắn việc những việc như để công nhân đình công hay dừng sản xất ngoại trừ tự giết chính mình ra liền không có thêm bất kỳ tác dụng nào nữa.
Ngược lại kế hoạch của hắn là từ từ thẩm thấu ăn mòn hệ thống quan viên chờ cho tới khi người của bọn hắn chiếm giữ một số lượng nhất định trong hệ thống chính phủ rồi thì mới hành động.
Đương nhiên làm như vậy rất khó giữ bí mật, bản thân Trần Tuấn cũng không mong đợi việc giữ bí mật quá lâu. Hắn chỉ cần có thể mở rộng tới một quy mô đủ để cho dù tổ chức của bọn hắn bị phát hiện thì cũng khiến bản thân chính phủ phải kiêng dè nếu làm thịt bọn hắn thì sẽ để lại hậu quả gì. Sau đó bọn hắn liền có thể hoạt động và mở rộng theo hình thức bán công khai.
Hiện tại điều đó vẫn chưa xảy ra, bọn hắn vẫn đang trong quá trình tích súc lực lượng khi hành động phải hành động thật nhanh chóng, dứt khoát để đạt được mục tiêu lớn nhất trước khi mọi chuyện bị phát hiện.
“Mọi người xin yên tâm! Quy mô của lần này phi thường lớn, có thể khiến Nam Tinh gặp rắc rối, bây giờ chiến sự với ma quỷ đang rất căng thẳng. Chính phủ nếu muốn dẹp yên bên trong nhanh chóng chắc chắn phải thỏa hiệp với chúng ta.”
Trường Xuân nói.
Trần Tuấn nghe vậy khuôn mặt lại càng kinh dị hơn giận giữ nói.
“Thông đồng ma quỷ để đạt được mục đích! Ngươi muốn ch.ết cũng đừng kéo theo ta.”
“Không không! Ngài hiểu lầm rồi, chúng ta là lợi dụng không phải thông đồng!”
Trường Xuân vội vã giải thích.
Ánh mắt của một số người trong này đã bất đầu tìm kiếm thái độ của mọi người xung quanh, bọn họ giống như đã động tâm. Chỉ có Trần Tuấn vẫn giữ thái độ nghiêm trọng.
Nhìn sang những người xung quanh Trần Tuấn nhận ra tình huống đang vô cùng nguy hiểm, mọi người ở đây đều đang trao đổi ánh mắt với nhau và hắn nhìn ra được tất cả đều đang giao động