Sắt Thép Ma Pháp

Chương 747: Lưỡng lự.



“Bệ hạ đã tới giờ!”
Trong lúc Long đang suy nghĩ làm thế nào để xử lý yêu cầu của hoàng đế thì từ ngoài cửa âm thanh của Linh Uyên đã vọng vào phòng.
Long nghe vậy liền cất bức điện báo vào túi đi ra ngoài.

Lúc này vị trí của hắn là một căn nhà rất bình thường không có bất kỳ vật sang trọng nào.
Không có cách vị trí của hắn chính là Hẻm Bắc mà Hẻm Bắc bây giờ mặc dù vẫn chưa trở thành tiền tuyến nhưng là chiến trường trước kia nơi này cũng không còn bao nhiêu kiến trúc lành lặn.

Long không ăn mặc sang trọng, hắn chỉ mặc một bộ đồ chiến đấu của lính, trên người cũng không có bất kỳ trang sức quý giá nào toàn thân đều vô cùng bình thường.

Long cố ý ăn mặc như vậy chính là để tạo ra cảm giác gần gũi với binh lính hơn khi tiếp xúc, ấn tượng đầu tiên của một người luôn là từ ánh mắt nếu hắn mặc một bộ quần áo sang trọng như nghi lễ tới thăm binh lính có thể khiến binh lính cố cảm giác xa lạ cao quý dễ xa cách. Dù sao đây không phải nghi lễ mà là chuyến thăm các binh lính trên tiền tuyến.

Lúc này tư lệnh toàn bộ chiến trường đã không phải là Lê Nguyên Dũng hay Hoàng Thông nữa mà là Lý Vân của quân đoàn ba.
Dù sao hai người trước đã thua trận mặc dù không phải lỗi của hai người nhưng việc để hai người tiếp tục làm tư lệnh chắc chắn không thỏa đáng.

Vì thế lần này Lý Vân là người có tư lịch chỉ sau Lê Nguyên Dũng sẽ trở thành tư lệnh mặt trận. Còn với quân đoàn một bây giờ vẫn đang đóng ở thủ đô không được điều động, lực lượng này sẽ đóng vai trò là quân dự bị cùng quân đoàn năm của Trịnh Phàm sẵn sàng chi viện chiến trường.



Đương nhiên không thể thiếu quân đoàn chín do Dương Hoài Nam chỉ huy vừa mới được xây dựng đang đóng quân ở phương nam làm nhiệm vụ trị an cũng như đề phòng.

Dù sao cũng không thể không đề phòng Đế quốc, nếu Đế quốc đột nhiên làm khó mà không có quân ở phương nam thì thực sự sẽ rất rắc rối. Huống chi cuộc chiến trị an ở phương nam hiện tại cũng không phải đơn gian, có thể giúp quân đoàn cọ sát có kinh nghiệm chiến đấu.

Cùng Lý Vân đi tới tiền tuyến.
Lúc này các binh lính cũng không rảnh rỗi, bọn họ đều đang nỗ lực xây dựng phòng tuyến.
Bắt tay với các binh lính Long không ngại cả người bọn hắn đều là mồ hôi cùng bụi đất rất gần gũi giống như người quen hỏi thăm từng người.

Không biết binh lính có chú ý tới chuyện như vậy không nhưng rõ ràng Long cảm nhận được cảm xúc của đối phương bình tĩnh hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu của hắn. Mặc dù cơ thể của bọn họ vẫn hơi cứng lại rõ ràng cảm xúc cũng khá căng thẳng nhưng chắc chắn không có cảm giác xa cách.

Long vừa khảo sát vừa hỏi thăm làm như đang rất chăm chú nghe những lời kể khổ của binh lính, dần dà dưới sự dẫn dắt của hắn các binh lính cũng bỏ xuống căng thẳng trong người thi thoảng dưới sự cố ý vui đùa của hắn cũng cười hùa theo.

Dưới sự dẫn dắt của Lý Vân, Long hoàn thành tham quan tiền tuyến trong một ngày. Đêm đó Long còn tổ chức một buổi diễn thuyết trước toàn quân kích động một chút tinh thần cho toàn quân.

Phải nói thật Long chính xác rất có tố chất là một nhà diễn thuyết, những lời của hắn kích động khiến các binh lính giống như bọn họ hận không thể nhanh chóng gặp được ma quỷ quyết sinh tử vậy.

May mắn ngoại trừ khả năng diễn thuyết đỉnh cao thì năng lực của hắn cũng không nhỏ, không như vị nào đó ở Ý rất giỏi diễn thuyết nhưng cũng chỉ giỏi diễn thuyết mà thôi.

Kết thúc một ngày mệt mỏi Long trở về phòng năm liệt xuống, hắn thực sự rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn không quên lấy tờ điện báo tróng người ra đọc trong đầu vẫn trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc nên trả lời thế nào.

Cả ngày hôm nay mặc dù bận rộn nhưng trong đầu hắn vẫn luôn suy xét nên làm gì với yêu cầu của hoàng đế.
Nói thật Long cũng không cho rằng hoàng đế mong yêu cầu này được chấp nhận, hoàng đế chỉ thông qua yêu cầu này gửi tín hiệu tới cho hắn rõ ý đồ.

‘Đấy ta là muốn những thứ này, ngươi muốn cho bao nhiêu?’
Chính là như vậy, ngoại trừ những thứ này sợ rằng những điều kiện khác hoàng đế sẽ không đồng ý.

Cũng không phải Long không cho phép tập đoàn hoàng gia không nhận đầu tư bên ngoài. Nhưng vấn đề là những người đầu tư này phải nằm trong tầm kiểm soát của hắn, cho dù về mặt pháp luật không thể chế tài thì ít nhất trong bóng tối vẫn có thể xử lý.

Hoàng đế thì khác đừng nói pháp luật Nam Tinh không thể chế tài ông ta, cho dù là lực lượng ám sát cũng không có cách với ông ta.
Vì thế một khi số cổ phần này đưa ra liền không có cách kiểm soát.
Đặc biệt là hoàng đế, một bậc thầy lợi dụng quy củ.

Quy củ ở đây chính là pháp luật, chỉ cần trong khuôn khổ pháp luật liền có thể sử dụng mọi thủ đoạn và chắc chắn những người đứng đầu như hoàng đế luôn là những bậc thầy lợi dụng quy củ.

Đặc biệt là thời điểm này khi Long đang cố nâng cao quyền lực của pháp luật trong lòng người dân, hắn lại càng không thể sử dụng thủ đoạn ngoài vòng pháp luật đối với Đế quốc ngược lại hắn càng phải tuân theo pháp luật quốc gia nếu không muốn hệ thống pháp luật sụp đổ và không còn năng lực răn đe với người dân.

Cộc cộc!
“Bệ hạ, tin tức về đàm phán với pháp thánh.”
Đang lúc Long suy nghĩ thì Linh Uyên lại tiến vào nàng mang theo một tin tức liên quan tới Đế quốc nữa tới.
Nhận lấy bức thư Long chăm chú đọc.

Khác với bức điện báo được Hồng cô gửi trực tiếp cho Long, yêu cầu của Diêu pháp thánh đã được các bên thảo luận qua, sau khi thống nhất về các điều kiện mới phát điện báo cho Long. Trên này còn có chú giải của các cơ quan có thẩm quyền, giải thích rõ ràng về quyết định của bọn hắn.

Bên dưới của tấm điện báo còn có bản sao ghi chép cuộc họp ai nói cái gì ai làm gì trong phòng họp lúc đó đều có trong đây.

Tại Trái Đất cũ trong rất nhiều cuộc họp các thư ký cũng sẽ tiến hành ghi chép, sau này có máy ghi âm hay máy quay thì các thư ký đỡ công việc hơn nhưng trong một số cuộc họp có độ bảo mật cao ghi chép vẫn là lựa chọn tối ưu đối với nhiều quốc gia.

Nam Tinh cũng không ngoại lệ, đơn giản bởi vì sau này nếu có vấn đề liền dễ điều tr.a lại hơn và nó cũng có thể khiến những người trong cuộc họp kiềm chế.
Lấy ra tờ sao chép Long nhíu mày hỏi.
“Tại sao lại gửi cả thứ này?”

Bình thường điện báo sẽ không cần phải gửi kèm thứ này nhưng bây giờ đều gửi tới làm sao Long không nghi ngờ đi được.
Linh Uyên nghe vậy nhún vai, nó cũng đủ trả lời câu hỏi vừa rồi của Long.
Nghe vậy Long nhìn xuống điện báo chăm chú quan sát.

Đọc qua một lượt Long lúc này mới hiểu tại sao cái đám kia lại gửi cả tờ ghi chép tới.
Hóa ra đám này trong phòng họp cãi nhau, không ai chịu nhường ai.

Có người thì cho rằng có thể thích hợp thả ra một số thư viện không có độ bảo mật cao cho Diêu pháp thánh xem như thành ý, nhưng cũng có người lại chỉ chấp nhận cho Diêu pháp thánh tiếp cận các thư viện đại chúng.

Còn có cả việc tiếp cận các chương trình đào tạo nữa. Những chương trình này không đơn giản, nếu chỉ là đào tạo đại học bình thường thì không nói, nhưng là những chương trình đào tạo chiều sâu chuyên chọn ra những sinh viên hàng đầu để tiến hành đào tạo lại khác. Đó đều là chương trình đạo tạo có cấp độ bảo mật, còn chưa kể nơi đào tạo cũng là những nơi có cấp độ bảo mật, rất nhiều vật dụng kỹ thuật hàng đầu đều ở trong đó nếu để Diêu pháp thánh tiếp cận để lộ bí mật quốc gia thì phải làm sao?

Có người cho rằng cứ đồng ý liền được, chỉ cần không cung cấp thông tin về các khóa học thì làm sao ông ta biết để yêu cầu.
Nhưng cũng có người cho rằng nếu không cận thận tin tức về những khóa đào tạo này lọt vào tai Diêu pháp thánh thì phải làm sao? Đến lúc đó ngươi cho hay không cho.

Chính phủ xoay quanh hai điều này còn cãi nhau một lượt, suýt nữa còn đánh nhau nên bây giờ mới gửi bản ghi chép tới cho Long chính là giống như trẻ con đánh nhau trong nhà mách cha mẹ vậy.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com