Sắt Thép Ma Pháp

Chương 722: Phía sau là địa ngục, phía trước là thiên đường.



Đột đột đột!
Tiếng súng ngày một gần khiến Hải Minh hoảng hốt, không chỉ hắn người dân đang tụ tập trên bãi biển cũng không khác là bao, mọi người đều đứng dậy nhìn về phía tiêng súng vang lên.

Các binh sĩ canh gác xung quanh thấy vậy liền mang theo vũ khí của mình chạy vào thị trấn, nơi tiếng súng vang lên.
Hải Minh quan sát xung quanh hắn thấy được trong ánh mắt mỗi người ở đây đều là hoang mang cùng sợ hãi không biết phải làm sao.

“Mọi người bình tĩnh trở lại vị trí của mình đi, không có chuyện gì xảy ra cả chúng ta vẫn đang đứng vững.”

Có lẽ thấy được không khí trên bãi cát không bình thường các binh lính còn lại chạy xung quanh cố gắng trấn an người dân, mặc dù trong ánh mắt của mọi người vẫn còn hoang mang nhưng bọn họ đều nghe lời các binh sĩ trở lại vị trí của mình thi thoảng lại liếc nhìn về hướng có tiếng súng.

“Tàu! Có rất nhiều tàu.”
Đột nhiên có tiếng hét vui sướng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người nghe vậy đều đồng loạt hướng ánh mắt ra biển, nơi đó từ phía đường chân trời xuất hiện hình bóng của vô số tàu, tất cả đều là tàu lớn số lượng nhiều đến nỗi có thể chất đầy người trên bãi biển này.
Có lẽ thế!



Đó là suy nghĩ của Hải Minh, dù sao hắn cũng không phải hải quân không có hiểu biết về khả năng chuyên chở của tàu biển.

Mọi người thấy vậy đều vui sướng hét lên, cuối cùng bọn họ không phải nhìn người khác bước lên tàu rời khỏi cái nơi khốn kiếp này nữa, cuối cùng sau bao ngày chờ đợi bọn họ có thể sống sót.

Phải biết nhưng ngày qua bọn họ đều chỉ có thể đứng nhìn từng con tàu một đơn lẻ mang theo người đi trong khi mình chỉ cố thể chờ đợi tới lượt mình, bây giờ bọn họ đã không cần phải chờ đợi nữa, mọi người đều mừng như điên chạy tới sát bờ biển mặc cho nước biển làm ngập bàn chân chỉ chờ có thể được lên thuyền.

Boom!
Nhưng bọn họ còn chưa vui vẻ được bao lâu một vụ nổ xuất hiện ngay sau lưng khiến mọi người giật mình nhìn lại.

Bọn họ thấy được các binh lính đang hoảng hốt bỏ chạy, đuổi sát sau lưng họ là lũ da xanh thi thoảng cũng có binh lính khai hỏa phản công nhưng với số lượng vượt trội tuyệt đối chút tổn thất đấy không là gì.

Thấy vậy khủng hoảng lập tức lan tràn khắp bãi biển mọi người đều hoảng sợ hướng về phía biển chạy với mong muốn thoát đi.

Hải Minh cũng không ngoại lệ trên tay hắn không có vũ khí, quần áo trên người cũng là quần áo của dân thường không ai có thể nhận ra hắn là lính cả hắn chỉ mong có thể sống sót.
“Phòng thủ, phòng thủ nhanh lên.”

Những binh lính đang làm nhiệm vụ lập tức phản ứng, nhưng bọn họ không phải cố gắng duy trì trật tự trên bãi biển mà là chạy về phía thị trấn cố gắng ngăn cản lũ da xanh tiếp bãi biển.
Hải Minh chạy!

Vừa chạy hắn vừa quay đầu lại ngước nhìn tình huống phía sau, nơi đó các binh sĩ đang xếp đội hình chiến đấu, bởi vì xung quanh bãi biển không có bất kỳ vị trí ẩn nấp nào nên bọn họ chỉ có thể tạo đội hình trên bãi biển khai hỏa.

Những phát đạn dễ dàng xuyên thủng lũ da xanh có thể làm chậm bước tiến của chúng, nhưng cũng chỉ có thể ma thôi lũ da xanh vẫn đang từng bước tiếp cận bãi biển.
Đột nhiên Hải Minh va phải người phía trước khiến hắn vấp ngã.

Lúc đứng dậy hắn thấy được một bé gái đang ngồi khóc, bên cạnh nàng có lẽ là mẹ của cô bé, lúc này nàng đang ôm lấy chân phải đã lệch đi của mình. Bãi biển rất rộng, mặc dù có gần chín mươi nghìn người nhưng cũng không chật chội nếu không sợ rằng hai mẹ con đã có chuyện bị dẫm đạp tới ch.ết.

Người mẹ nhìn khá trẻ tuổi, nàng cũng không xinh đẹp gì quần áo trên người cũng rất bình thường có thể nói không có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt cầu xin của nàng kia khiến Hải Minh không thể nhấc chân được.
“Xin…xin giúp tôi.”

Người mẹ ôm lấy con gái nhỏ vào lòng dỗ dành cô bé vừa nhìn về phía Hải Minh lên tiếng cầu xin.
“Chồng cô đâu?”
Hải Minh thực sự không thể nhấc chân trước nàng cùng cô bé trong lòng, hắn ngồi xuống xem xét vết thương của người mẹ vừa hỏi.

“Chồng…chồng tôi! Anh ấy…ch.ết…ch.ết…”
Nàng kia nghe vậy lên tiếng nhưng mỗi chữ của nàng nói ra liền lại khóc nấc lên nhưng nó cũng đủ để Hải Minh hiểu kết cục của người chồng.

Nhìn vết thương dưới chân nàng trong lòng Hải Minh thở dài, chân đã gãy ít nhất cũng phải nằm một chỗ một hai tháng. Nhưng khi nhìn lên thấy ánh mắt của cô bé đang trong lòng mẹ không hiểu sao Hải Minh không thể mở lời được.
Cuối cùng Hải Minh quay lưng lại đưa hai tay ra sau nói.
“Ta cõng ngươi.”

“Cảm…cảm ơn.”
Người mẹ nghe vậy đôi mắt sáng lên, nàng vươn tay đặt lên vai Hải Minh phố hợp với nàng vươn tay xuống hai đùi dùng sức đứng lên.
“Nắm lấy áo chú.”
Hải Minh nhắc nhở bé gái để nàng không lạc khỏi hắn.

Nói rồi Hải Minh liền tiếp tục chạy, vừa chạy hắn vừa nghoảnh đầu lại phía sau nơi đó lũ da xanh đã tiếp cận được phòng tuyến được tạm thời tạo ra.

Hắn thấy được tên da xanh bổ nhào vào một người lính, sau đó lần lượt là những người khác nhanh tới nỗi chỉ trong thoáng chốc toàn bộ phòng tuyến bị một màu xanh bao phủ, hắn thậm chí không thể nghe được âm thanh của những người lính trong phòng tuyến đó.

Quay đầu lại Hải Minh tiếp tục chạy, mặc cho phía trước là biển cả, mặc cho nước đã ngập đến đầu gối của hắn thì hắn vẫn không dừng lại. Không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều bỏ chạy như vậy, bọn họ không quan tâm trước mặt là biển rộng thứ bọn họ quan tâm là bên kia biển rộng chính là nơi bọn họ có thể thoát được lũ da xanh đang truy đuổi phía sau.

Tốc độ của lũ da xanh rất nhanh, chẳng mấy chốc chúng đã đuổi kịp những người phía sau và trong nháy mắt phía sau đã bị làn sóng xanh bao phủ.
Đã xuống nước đôi chân của Hải Minh nặng hơn, sức cản của dòng nước khiến hắn không thể di chuyển quá nhanh.
Ahh!

Âm thanh phát ra từ bên cạnh khiến Hải Minh chú ý.
Là bé gái, vị trí này đã quá eo của hắn nước cũng đã ngập tới đầu của nàng, nếu không phải nắm chặt lấy áo hắn cô bé có lẽ đã tuột lại.
“Tiểu Linh, tiểu Linh.”

Người mẹ vội vã vươn tay xuống kéo lấy con gái mình lên, giờ đây toàn bộ trọng lượng của hai mẹ con đều đè lên người Hải Minh, may mắn hắn là lính nếu không sợ rằng cũng không thể giữ được hai mẹ con này.
“Chúng! Chúng ta phải bơi ra ngoài sao?”

Âm thanh run rẩy của người mẹ vang lên, đừng nói nàng không biết bơi, cho dù biết bơi với tình hình hiện tại của nàng cũng không thể bơi được, huống chi còn có con gái của nàng. Nàng lo sợ Hải Minh sẽ bỏ rơi mẹ con hai nàng ở đây.
“Đừng lo có ta ở đây.”
Hải Minh lên tiếng trấn an.

Trong những tình huống như thế này có một người đàn ông làm trụ cột là một điều may mắn, người phụ nữ cũng không nói gì nhiều nàng im lặng nằm trên vai Hải Minh cố gắng không tạo thêm gánh nặng cho hắn, bé gái ở bên cạnh cũng im lặng nắm chặt lấy tay mẹ nàng rất hiểu chuyện không dám làm phiền Hải Minh.

Lúc này đã có vô số người bơi ra hướng về hạm đội đằng xa, nhưng cũng có những người dừng lại không dám bơi ra bởi vì bọn họ không biết bơi chỉ đơn giản như vậy thôi.

Hải Minh cũng không có thời gian qua tâm tới chuyện này hắn mang theo hai mẹ con bơi đã là rất mệt rồi, làm sao còn cứu được ai nữa, sức người có hạn.

Giống như nhận ra vấn đề, hạn đội phía trước đang liên tục hạ thuyền nhỏ xuống, các tàu lớn không thể vào quá sâu nếu không muốn bị mắc cạn, bọn họ chỉ có thể thả thuyền nhỏ xuống mới có thể chở người từ bờ ra.
Ahh!

Lúc này lũ da xanh đã đuổi sát ra mặt biển khiến cho những người không biết bơi hoảng sợ tiếp tục chạy ra xa, tới khi chân của bọn họ không còn đứng trên mặt đất nữa tất cả đều cố gắng quẫy tay để có thể nổi lên mặt nước.

Nhưng có bao nhiêu người có thể nổi như vậy chứ, chẳng mấy chốc trên mặt biển đã thiếu vô số cái đầu.

Hải Minh lúc này cũng đã vô cùng mệt mỏi, cánh tay cùng đôi chân đã mỏi nhừ, miệng cố gắng hô hấp lấy không khí Hải Minh cảm giác như cơ thể của mình có thể dừng lại bất kỳ lúc nào, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng tiếp tục mang theo hai mẹ con.

Không biết qua bao lâu, một thuyền gỗ tiếp cận bọn họ, Hải Minh đã mệt lử hắn cố gắng hết sức đưa hai mẹ con vào bàn tay của thủy thủ rồi hắn cảm giác cả người trở nên vô lực ý thức tan đi.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com