Sắt Thép Ma Pháp

Chương 721: Bãi biển (1)



Đồ Lăng là một thị trấn ven biển nằm ở phía nam Hải Phong, thị trấn này trước kia có tới hơn một nghìn dân cư nhưng khi ma quỷ tấn công phương bắc dân số dân cư của thị trấn chỉ còn hơn tám trăm người ở lại. Còn bây giờ con số đấy có lẽ chỉ còn hơn trăm người.

Tiểu đội của Hải Minh tiến vào thị trấn, những nơi đi qua đều không có lấy một bóng người, thay vào đó là những tờ thông cáo bay khắp nơi trong gió cùng với đó là vô số đồ đạc vứt lung tung khắp nơi trước cửa những ngôi nhà.
Giật lấy một tờ thông cáo bay qua Hải Minh mở ra đọc.

Bên trên cũng không có quá nhiều nội dung tiêu đề lớn nhất chính là ‘Vĩnh Đông thất thủ’ nội dung bên trong không nhiều hẳn người viết nội dung hiểu rằng với tiêu đề này sẽ không ai có thời gian đi quan tâm lý do tại sao thành phố lại thất thủ.

Thay vào đó bên trên còn có hình ảnh cùng chữ viết hướng dẫn mọi người di tản tập hợp tại các khu vực ven biển chờ đợi cứu viện tới.

Cầm lấy tờ thông cáo Hải Minh đi vào một góc tối, hắn kéo quần xuống chuẩn bị giải quyết nỗi buồn của mình, còn đồng đội khác thì lại tìm được một giếng nước mọi người tụ tập lại cùng một chỗ ánh mắt lửa nóng nhìn ca nước đang được múc lên kia, nhiều người còn ɭϊếʍƈ lấy đôi môi khô khốc của mình không thể chờ đợi được.

Bọn hắn đã chiến đấu hai ngày rồi, nước mang theo trên người cũng đã hết hơn nửa ngày rồi bọn hắn còn chưa có một ngụm nước vào miệng cổ họng mỗi người bây giờ đều đã khô khốc.



Không kịp chờ đợi bọn hắn vồ lấy ca nước uống lấy uống để mặc cho nước chảy thấm ướt cả quân áo.
Đoàng đoàng!

Đột nhiên tiếng súng vang lên khiến tiểu đội giật mình, bọn hắn không nói một lời vứt ca nước xuống bỏ chạy, ngay cả Hải Minh đang dở bữa cũng vội vã kéo quần lên chạy, vừa chạy hắn vừa cố gắng cài lại khóa quần.

Sau lưng tiểu đội lúc này một đoàn da xanh đang lao tới, hai binh sĩ còn lại đang nổ súng ngăn lũ da xanh tiến lên, những phát đạn của bọn họ rất thưa thớt bặng đạn đã không còn lại bao nhiêu bọn họ phải tiết kiệm từng viên một.

Chỉ có điều bọn họ không chống cự quá lâu liền quay lưng bỏ chạy đến cả một viên đạn cũng không đáp trả trong khi lũ da xanh đuổi theo sát phía sau lưng, thi thoảng lại có vài đồ vật ném tới, có người không may mắn bị một cây xiên cá xuyên thủng ngực ngã xuống nhưng không ai để ý cả tất cả đều chạy hết sức tới cánh cổng bị khóa trái trước mặt.

Chưa tới gần cổng hắn đã tháo xuống khẩu AK trên lưng rồi ném súng vào sau cổng, đeo súng để leo trèo là việc vô cùng khó mỗi khi muốn leo vào một nơi bọn hắn liền phải ném súng trước rồi mới leo vào.
Ngay sau đó Hải Minh cùng lợi dụng đà chạy của mình nhảy lên hai tay bám vào cổng dùng sức nhảy vào.

Ặc!
Ngay bên cạnh hắn đồng đội bị lưỡi rìu ghim vào vô lực ngã xuống ngay cổng, Hải Minh cũng không quan tâm tới đồng đội hắn dùng sức nhảy vào sau cánh cửa.
Rầm!

Một mũi thương đâm vào cánh cổng sượt qua ngay bên cạnh mặt của Hải Minh, cầm lấy khẩu AK rơi trên mặt đất Hải Minh khai hỏa súng nhưng lúc này khẩu súng AK vốn đáng tin cậy lại bị kẹt đạn lúc vội vã như thế này đôi tay vốn đã lên đạn vô số lần của Hải Minh lại run rẩy mất một lúc mới có thể loại bỏ viên đạn bị kẹt ra.

Đột đột kích!
Nhưng khi chỉ mới khai hỏa vài phát khẩu súng trên tay đã hết đạn, điên tiết Hải Minh trực tiếp ném luôn khẩu súng quay người tiếp tục chạy hắn trèo lên bức tường ở đối diện nhảy xuống.

Đột nhiên một phát đạn sượt qua tai khiến Hải Minh hoảng hốt, hắn vừa tìm chỗ ẩn nấp vừa hét lớn.
“Người Nam Tinh, người Nam Tinh.”
Cho tới khi hắn nấp sau một thùng sắt tiếng súng mới dừng lại.

Bây giờ Hải Minh mới dám ngó đầu ra, hắn thấy được ở đó có một bức tường được dựng lên bởi bao cát, bức tường rất co ít nhất cũng phải hai mét người ở phía sau bức tường đang vẫy tay với hắn ý bảo hắn tới đây.

Lúc này Hải Minh mới chạy tới luồn lách qua phía sau bức tường, hóa ra bọn họ có thể đứng cao như vậy là bởi vì bàn ghế được đặt dưới chân.
Người đầu tiên giật lấy tấm bài trên cổ Hải Minh quan sát một lúc, rồi mới thả hắn rời khỏi bức tường.

Hải Minh Đương nhiên không chút do dự rời khỏi khu vực, bây giờ những gì hắn có thể làm là sống sót ngay cả súng trên tay còn không có hắn lấy cái gì giúp đỡ. Hơn nữa bây giờ hắn quan tâm nhất là thoát khỏi đây chứ không phải giúp đỡ.
Đột đột đột!

Lúc này sau lưng lại vang lên tiếng súng, theo bản năng tự nhiên Hải Minh dùng sức chạy. Phải mất nửa giờ hắn mới chạy tới cuối thị trấn, nơi đó bãi biển đã đầy người, có dân thường cũng có binh lính tất cả đều đang chờ đợi tàu tới cứu.

Quan sát một lượt ở phía xa có một bến tàu nhỏ nơi đó đã chất đầy người đang chờ để lên tàu, bên cạnh bến tàu đang đỗ lấy một con tàu khu trục nhỏ, mọi người đều đang chen chúc để lên tàu. Nếu không phải có lính bảo đảm an ninh ở đây sợ rằng mọi thứ sẽ hỗn loạn.

Lúc này một con tàu nhỏ tiếp cận lấy bến tàu, nhưng nó dừng ở đầu bến tàu nơi chỉ huy lực lượng ở đây đứng.
Trèo lên bến tàu là một vị phó đô đốc hải quân.
“Đại tá! Tình hình phòng tuyến thế nào?”

Vừa lên bến tàu phó đô đốc hải quân đã hướng về chỉ huy hỏi.
“Thu hẹp hằng ngày!”
Đại lập tức trả lời, rồi ông ta bồi thêm một câu.
“Nhưng chúng ta vẫn đang cố thủ rất tốt. Lũ khổng lồ cùng địa long đã dừng lại.”
“Tại sao chúng dừng lại?”

Đô đốc nghe vậy khó hiểu hỏi.
“Tôi nghe nói chúng muốn tập trung tấn công Hải Phong hơn là cái nơi rách nát này của chúng ta.”
Chỉ huy trả lời rồi hắn quay đầu nhìn ra bãi biển.

“Cần gì phải tiêu tốn khổng lồ cùng rồng đất trong khi bây giờ chúng ta như chim trong lồng các trong chậu. Ngài nhìn xem chúng ta có thể đưa được bao nhiêu trong số này rời đi.”
Phó đô đốc nhìn về phía bãi biển thở dài.
“Chúng ta cần kéo dài bao lâu mới có viện binh.”
Chỉ huy hỏi.

“Viện binh!”
Đô đốc giật mình nói.
“Chúng ta không có viện binh nào cả, cần di tản xuống phía nam.”

Đại tá không biết quyết định của bộ tham mưu, hắn chỉ cho rằng đây là vấn đề tạm thời cần di tản người dân đi trước khi viện binh tới và quyết chiến. Bây giờ hắn mới biết được lần này quốc gia đã quyết định từ bỏ hoàn toàn phương bắc.
“Ngài đang nói bao nhiêu người?”

“Bệ hạ muốn khoảng chín mươi hoặc một trăm nghìn người.”
Đô đốc trả lời.
“Trên bãi biển này có khoảng một trăm nghìn!”
Đại tá nghe vậy mừng rỡ nói.
“Là toàn bộ phương bắc.”
Nhưng lời tiếp theo của đô đốc khiến sắc mặt của hắn tái xanh.

“Chúng ta chỉ có thể cố hết sức. Lệnh động viên đã được ban bố, các tàu dân sự sẽ được trưng dụng.”
Phó đô đốc nói.

“Tàu dân sự cỡ nhỏ không thể đi quá xa, cùng lắm bọn họ chỉ có thể tiếp cận các bến tàu nhỏ phía nam, đối với chúng ta cũng không có quá nhiều tàc dụng.”
Nhưng đại tá lại không cho là như vậy.
“Ít nhất cũng sẽ giúp cho các tàu lớn rảnh tay tới chỗ chúng ta.”

“Mong là như vậy đi.”
Tuuu!
Lúc này tàu khu trục bắt đầu kéo còi chuẩn bị rời bến phó đô đốc cũng không ở lại lâu hắn bắt tay đại tá nói.
“Như vậy hãy cố gắng hết sức.”
Rồi hắn trở lại con thuyền nhỏ bên dưới.

Phó đô đốc không tới đây bằng tàu khu trục, con thuyền này được điều động riêng cho hắn.
Nhìn phó đô đốc rời đi đại tá thở dài nói với tham mưu của mình.
“Chúng ta còn bao nhiêu đạn?”
“Với tốc độ tiêu hao hiện tại chúng ta chỉ có đủ duy trì cho hai ngày.”

“Hai ngày sao? Mong từng đó thời gian là đủ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com