Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 99: Linh hồn ngươi không toàn vẹn



“Chị thấy nó chọn em rồi đó Selly.” Chị Eda chen vô, chị cũng có một tấm thảm, mấy tháng nay rảnh là lấy ra bay vòng quanh làm Eli anh trai song sinh của chị với tụi cuồng bay chổi Gryffindor chướng mắt chơi.

“Nhưng em có muốn được chọn đâu,” Giselle nhăn nhó. Sao mấy tấm thảm này linh quá vậy, mình đã né nó cho xa rồi mà nó vẫn cố tình dây dưa tới mình.

“Chắc là vì Pepper là do em đem vô trường á,” anh Patrick đoán, “Rồi Pepper tìm được nó, mà nó đâu thể nhận một con Niffler làm chủ được đâu, nên giờ nó thành sở hữu của em rồi.”

Chuyện gì kỳ khôi vậy nè?

“Không thì cậu đưa lại cho giáo sư Conner đi, chứ cậu có muốn đi Ả Rập đâu,” Matt nói, lại thử bắt tấm thảm nhưng nó uốn éo không chịu.

Giselle cũng tính vậy. Thế là chia ra anh Roy đem Pepper về lại Khu bảo tồn, anh Owen với Patrick bưng đống chiến lợi phẩm của nó trả lại chỗ cũ, Giselle thì cầm tấm thảm lên lại văn phòng của giáo sư Conner.

Lần thứ ba tới văn phòng của giáo sư chủ nhiệm mới là dịp để cô quan sát ngó nghiêng. Ở giữa phòng treo một huân chương vinh dự thật lớn, cũng có ký hiệu hai đầu đũa so vào nhau nhưng cái của giáo sư to và lấp lánh hơn rất nhiều. Có một hàng những huân chương hai đũa so nhau như vậy, treo từ nhỏ đến to. Dường như là một loạt huân chương vinh dự của Bộ Pháp thuật các nước trao tặng.

Hàng bên dưới cũng là huân chương các loại khác, chữ to chữ nhỏ, đủ loại kiểu dáng, Giselle chỉ nhìn ra mấy chữ như “Cuộc chiến chống Ma Cà Rồng” “Nạn Troll phá hoại” “Nạn diệt chủng Ghana”.

Ngồi sau cái bàn làm việc gỗ nâu trầm, mấy cây bút lông tự động bay ra bay vào hũ mực và cuộn giấy da để viết gì đó, rồi mấy cái mộc cũng tự động đóng lên hàng chục tờ giấy phép khác nhau, giáo sư Conner nhìn Giselle qua cặp kính: 

“Ồ tôi không nghĩ là có trò sẽ từ chối chuyến du học mùa hè được tài trợ đấy.”

Huhu em muốn đi lắm chứ nhưng em lo cho tính mạng của mình hơn. “Em... muốn nghỉ hè được ở cùng gia đình, thưa giáo sư.”

“Nhưng tôi rất tiếc trò Gibson, quy định là quy định, ai tìm được thảm người đó sẽ đến UAE trong mùa hè này.”

“Nhưng không phải em tìm được tấm thảm mà thưa giáo sư. Là con Niffler tìm được rồi nó lái bay tới chỗ em kia mà.”

Huhu em là người bị động mà.

Ngó đứa học trò miệng méo xệch, bà giáo cười ra tiếng: “Phép thuật có đôi khi không logic lắm đâu trò Gibson ạ. Trò phân tích cỡ nào cũng chắc gì đã đúng. Nên tôi nghĩ trò về chuẩn bị hành lý cho chuyến du học hè là vừa.”

Gì kỳ vậy nè.

-----

Một tối thứ sáu đầu tháng 5, Matt đã đi tập Quidditch cùng đội nhà để chuẩn bị cho trận chung kết, Milo đang chơi cùng đám nhóc năm 1 năm 2, Nol với Douglas rù rì ôn Thảo dược học thì cái cốc sữa bò trên tay Giselle một lần nữa rớt xuống, văng tung tóe lên quần áo cô.

“Sao thế Selly?” Nol ngó sang.

“À buồn ngủ quá tớ mém ngủ thiếp đi. Drought Charm,” cô vẫy đũa hút khô sữa vương vãi rồi trèo lên phòng ngủ.

Thấy Giselle buông rèm, Linda đang nằm trên giường đọc tạp chí Nữ Phù Thủy Sành Điệu hỏi: “Nay ngủ sớm vậy Selly?”

“Ừa mấy đêm rồi tớ thức khuya quá nay mệt rồi. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Chợp mắt được mới lạ, Giselle lặng thinh nằm trên giường, nghe tiếng Amy mở cửa bước vào rồi hai cô gái sửa soạn đi ngủ. Mãi đến 1 giờ sáng, không còn tý ánh sáng nào hắt ra ngoài ánh trăng vắt ngoài khung cửa sổ, cô mới niệm bùa tan ảo ảnh rồi bùa giảm âm, khẽ khàng vén rèm xuống giường.

Rồi cũng khẽ khàng mở cửa, trèo xuống phòng sinh hoạt chung đã không một bóng người, trèo qua lỗ chân dung Bà Béo mà chủ nhân của nó đã chạy sang chè chén với bức tranh mấy ông thầy tu mập. Cô đi khẽ khàng như một bóng ma ra khỏi tòa lâu đài, đi sâu vào Rừng Cấm, khu rừng từ lâu vốn đã chẳng còn xem cô là sinh vật ngoại lai nữa.

Nghe tiếng quạ kêu quác quác, Giselle rẽ sang hướng khác, nín thở chờ mấy con Nhân Mã phi qua. Bọn này dường như không có khứu giác nhạy bén cho lắm, mấy lần cô dùng bùa tan ảo ảnh đi sát gần mà chúng cũng không phát hiện.

Bọn nhện khổng lồ đang đi săn hươu nai gì đấy làm rung rẩy cả một khúc rừng. Động vật chạy loạn càng dễ để một bóng ma ẩn nấp đi sâu vào trong rừng già, nơi cái cây bách cổ thụ tỏa bộ rễ vĩ đại của nó ra mọi hướng.

“Dissendium,” và cô gái bé mọn lại bước xuống căn phòng rễ cây nơi tên ác ma chực chờ uống m.á.u của mình.

“Bluebell Flames,” chùm ánh sáng xanh lam b.ắ.n lên thắp sáng căn phòng.

Tính ra đã nửa năm rồi Giselle mới bị gọi xuống đây, hoa cỏ đã sinh trưởng um tùm khắp tường đất, ngay cả dưới nền cũng cỏ mọc lún phún. Bộ bàn ghế khi trước đã biến mất, kệ sách âm tường cũng không thấy đâu, chẳng còn một vết tích nào cho thấy có người từng sống ở nơi này.

Vậy tên người sói Klaus đã dọn đi rồi? Mặt cây phái gã đi làm nhiệm vụ khác hay gã đã bị bắt rồi.

Có lẽ là không, gần đây đâu có vụ bắt giữ người sói nào đâu. Mà trên thực tế cả mấy năm nay rồi, người sói gần như biệt tích khỏi mạng lưới thông tin phù thủy.

Vậy là đi làm nhiệm vụ. Thế chỉ còn con bọ cạp khổng lồ Killian canh giữ cho mặt cây. Là gã lơ là cảnh giác hay tự tin rằng sẽ chẳng có phù thủy nào tìm được đến đây, hoặc dù tìm được gã cũng có thể đánh bại dễ dàng?

Dù chỉ cách mấy km ngoài bìa rừng kia là một trong những thánh địa cổ xưa nhất của phù thủy, với cô hiệu trưởng Roxanne Nichols sung sức trấn giữ, thế mà gã vẫn nhởn nhơ tự tin đến thế.

Kẻ này rốt cuộc là ai?

“Chủ của ngươi là ai, ngươi sẽ sớm biết thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai con mắt một cái mũi một cái miệng từ từ hiện lên trên gốc cây to khổng lồ giữa phòng, đối diện cô gái trầm ngâm nghĩ ngợi. Giọng của gã đã như người bình thường, không còn cái kiểu kẽo kẹt như bị thứ gì chặn họng trước đây.

Gã ngày càng giống người hơn, hay nói đúng hơn quá trình tái sinh của gã tiến triển thuận lợi quá.

Máu của mình có hiệu nghiệm đến vậy sao, Giselle không khỏi tự giễu.

“Máu của người đúng là tốt hơn não của ngươi nhiều.”

Hai ngọn lửa m.á.u bập bùng trong mắt gã, cái miệng thì linh hoạt định hình từng từ, nhành cây rễ cây là tay chân của gã, cả cái cây bách cổ thụ ngàn năm là cỗ máy tái tạo chất dinh dưỡng và sự sống cho gã.

Đất trồng cây sự sống.

Thật đáng tiếc nó lại trồng nên một tên ác ma.

“Ác ma à? Rồi ngươi sẽ biết, Chủ của người còn vĩ đại hơn cả thế.”

Gã đọc suy nghĩ của cô gái như hai người bạn tâm tình. Chiết tâm bí thuật (Legilimency) mạnh lên cùng với sự tái sinh của gã.

Tiếng cười khinh bỉ: “Một năm rồi vẫn chẳng thể học được Bế quan bí thuật (Occlumency), đúng là vô dụng.”

Từ “vô dụng” rền vang trong phòng cùng với những tiếng chát chát rễ cây đập trên nền đất.

Giselle cũng thấy mình vô dụng thật: “Tôi không thể học được.”

Là không thể chứ không phải khó quá chưa được. Cô đã cày nát cơ man nào là sách về bế quan bí thuật trên thư viện, lẻn vào cả khu vực giới hạn, nhờ Ive xem trong kho sách của bà ma nữ tu Sister Motta. Lý thuyết đã rõ nằm lòng, nhưng mỗi khi thực hành, không hiểu sao Giselle cảm giác như khuyết thiếu một thứ gì đó, một mảnh ghép mà thiếu nó cô sẽ chẳng bao giờ có thể thực hiện được bế quan bí thuật.

Mặt cây lại càng cười lớn: “Chủ ngươi sẽ ban ơn cho ngươi một lần, cho ngươi biết tại sao như vậy.”

Cô không rõ mình muốn như thế nào hơn, là muốn biết tại sao hay không muốn phải nghe từ mặt cây. Nhưng đến nay đã là 1 năm rồi, Giselle từ từ cảm nhận được mình đang đối diện với một tồn tại phép thuật mạnh mẽ như thế nào, và với trình độ của cô đây hiện nay, phản kháng là một hành động không hề khôn ngoan.

Nên cô để mặc cho hai nhành cây với cái đầu nhọn hoắc bay đến cuộn lấy hai cổ tay mình rồi đ.â.m phập vào động mạch, để mặc cho những cành cây khác quấn chặt thân mình kéo lê quỳ sụp trước mặt cây.

Trong hốc mắt gã lần trước là lửa xanh lá, lần này lại là lửa máu, đó là ma thuật bản nguyên giống như của cô vậy. Nhưng gã có bao nhiêu ngọn lửa, cô không dám mở mắt Revelio ra nhìn. Biết để làm chi, chỉ càng ghê sợ nghĩ đến lúc gã hùng mạnh nhất mà thôi.

Lần hút m.á.u này cô vẫn tỉnh táo, cảm nhận rõ từng dòng m.á.u chảy ra khỏi tay mình, truyền đến cái cây bách cổ thụ. Tuy đau nhưng đầu óc còn mạch lạc, cô chợt hiểu tại sao Rừng Cấm đã không xem mình là sinh vật ngoại lai nữa. Máu của cô chảy trong cây bách cổ thụ, cái cây là cột trụ nền của toàn khu rừng, m.á.u chảy theo từng bộ rễ của nó, mang đến sự sống và tái sinh vòng tròn. Cô và gã mặt cây đã như là một phần của khu rừng.

Mà cũng vì thế mà cư dân của rừng không cảm nhận được nguy hiểm nào, cứ để mặc gã ký sinh nơi đây. Tính ra trên thực tế, việc ký sinh này cũng không làm cây bách cổ thụ héo rục hay tổn thương gì, nơi này vẫn sinh cơ bừng bừng, khu rừng gần như vẫn toàn vẹn.

“Đúng vậy, cây bách cổ thụ này là một trong những Cây Sinh Mệnh còn sót lại trên trái đất. Vậy mà bọn phù thủy ngu ngốc ở Hogwarts lẫn Bộ Pháp thuật vẫn không hay biết gì, vẫn để nó ngoài tầm kiểm soát như vậy.”

“Hoặc có thể họ biết nhưng họ chỉ cho đó là truyền thuyết thôi.”

Như cô lần đầu tiên đọc đến Đất trồng cây sự sống trong cuốn sách của người lưu giữ, cô cũng chỉ cho là cái cây có thể chữa thương chữa bệnh hiểm nghèo mà thôi. Đó đã là phép thuật kỳ diệu lắm rồi, còn như mặt cây đang thực hiện ký sinh này, chắc trên đời chỉ có mình gã biết được cách làm như thế nào.

“Truyền thuyết ư? Truyền thuyết đều bắt nguồn từ sự thật, phù thủy ngày nay đã quá mê muội với mấy thứ hiện đại của Muggle nên mới càng ngày càng tầm thường giống Muggle như thế.”

Lần đầu tiên Giselle nghe đến lý luận này, cô muốn phản bác nhưng nhất thời không thể. Phù thủy càng ngày càng giống Muggle ư? Vì hiện đại của Muggle làm ảnh hưởng đến sự ma thuật của phù thủy ư?

Nghe sao mà vô lý... nhưng mà cũng có lý phải biết...

“Ông muốn tàn sát Muggle là vì vậy ư? Để phù thủy không bị ảnh hưởng bởi Muggle nữa?”

Hai nhành cây hút m.á.u đã nới lỏng, giờ đây chỉ còn những vòng cây siết chặt lấy Giselle bắt cô quỳ gối trước gã, bắt cô phải nhìn vào hai đốm lửa màu m.á.u của gã, nhìn cái miệng linh hoạt phát âm từng từ:

“Không không bọn phù thủy ngu ngốc bị ảnh hưởng trở nên tầm thường thì kệ chúng, Chủ ngươi không bận tâm. Bọn chúng càng tầm thường càng dễ kiểm soát, không phải sao?”

“Nếu dễ kiểm soát thì ông đã không phải ở nơi đây rồi.”

Nói xong cô hối hận ngay, trả treo lại gã làm chi để những cái cây lại chát chát đánh lên nền đất, vòng cây càng siết chặt như muốn vặn gãy thân cô. 

“Sẽ đến một ngày, Chủ ngươi sẽ trở lại hùng mạnh hơn... Đám phù thủy tầm thường đó sẽ chẳng thể cản trở ta được nữa... Tới lúc đó, ngươi sẽ quỳ dưới chân ta mà khóc vì vinh hạnh được đứng trong hàng ngũ phục vụ ta...”

Giselle không chắc mình có còn sống đến ngày đó không.

Những tiếng chát chát chợt dừng, gã thả cô ra nhưng chưa kịp để cô nghĩ sao hôm nay tâm trạng mặt cây vui vẻ thế, thì đầu óc lại bị xâm nhập một lần nữa. Không một dấu hiệu nào, gã vừa vui vẻ nói chuyện thân tình, giây sau lại thực hiện Chiết tâm bí thuật để đào móc ra những bí mật của người đối diện.

Cô không thể đóng tâm trí lại nhưng ít nhất đã biết cách đối phó, chuyển tâm trí sang những hoạt cảnh không quan trọng như đi học, đi ăn ở sảnh đường.

Nhưng lần này gã không có ý định tìm xem thì phải, kẻ xâm lăng như quăng một thứ gì đó vào trí óc của cô gái rồi rút quân, chỉ còn vẳng lại những tiếng thì thầm đầy man rợ:

“Ngươi không học được bế quan bí thuật vì linh hồn ngươi không toàn vẹn, vì ngươi vốn sinh ra từ tà thuật...”