Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 100: Bị đánh



Hogwarts có bao nhiêu phòng học trống chắc cũng có chừng đó nhà vệ sinh, phòng tắm bị bỏ hoang. Lý do bỏ hoang thì chủ yếu là bọn học sinh đồn nhau trong đó có con ma nào đó ám, hay tấm phù điêu khùng điên kiếm chuyện, hay mấy cái vòi nước cứ xịt thẳng vô mặt người dùng.

Lời đồn lan xa, năm này truyền qua năm kia, từ cái cầu tiêu bị nghẹt đã chuyển thành cả cái nhà vệ sinh bị Maggot ăn não đóng quân, nếu mà không may lọt vô trỏng thì quên mất cả đường về phòng sinh hoạt chung như chơi.

Như cái nhà vệ sinh tầng 4 bên trên thư viện này, chẳng hiểu sao năm ngoái bị đứa học trò nào đó chọn làm căn cứ chế tạo b.o.m phân. Bom phân thành công không thì không rõ, nhưng cái tin đồn nhà vệ sinh thúi hoắc mà Bà Mèo giám thị còn không xử lý được truyền xa, giờ chẳng đứa nào dám bén mảng tới.

Ấy vậy mà có thật đâu, trong này ngoài mấy viên bi Gobstones bị hỏng nên cứ gặp ai cũng phun vào mặt người đó, với mấy cái khăn tắm cũ chả hiểu sao tự nhận mình kiêm luôn nhiệm vụ lau sàn, đang hì hục lau đi mấy vết bẩn mà bi Gobstones phụt ra.

Thế thôi, với một cô nữ sinh năm 3 mới đi ra từ thư viện, mệt mỏi đổ gục tỳ lên bồn rửa.

Giselle vục mặt xuống vòi nước để mát lạnh làm tỉnh táo, nhưng cái gương đặt cạnh cửa thì cứ kêu lên: “Lãng phí nước! Lãng phí nước!”

Mặc kệ, cô cứ vục mặt vào vòi nước nên nhất thời không để ý tiếng cửa mở cạch nhẹ vì cái gương cứ vừa nãy vừa kêu ầm ĩ.

Cô đang nghĩ loạn tùng phèo thì bỗng nhiên cổ áo bị ai đó xách lên. Theo quán tính thò tay vào túi áo định rút đũa phép, thì lại có ai đó nhanh hơn giựt lấy.

Tiếng nước vẫn chảy ào ào, cổ áo bị xách lên lôi cô sát vào bức tường, hai tay lại bị hai người khác ghìm chặt.

Nước vương vãi khắp mặt, Giselle chớp mắt nhìn kỹ, đứng trước mặt là cô gái tóc vàng, đang giữ hai tay là hai con bé đồng niên nhà rắn. Đứa giựt lấy đũa phép đứng xa kia là Tina McCormick mà hai lần cô bắt gặp nó với hai thằng nhóc song sinh.

Thêm một cô gái Slytherin khác đứng chắn cửa, vừa niệm bùa gì đó để cái gương thôi không nảy lên la “Lãng phí nước” nữa.

 

Chà, đến năm đứa. Hay thật.

Thấy cô chỉ nhìn mà không nói gì, Amelia Beaufort chuyển sang bóp lấy cằm cô: “Sao, mày câm rồi à?”

“Ơ... em đâu biết tại sao chị...?” Cô giả ngốc, nhưng lần này không tác dụng rồi, con bé Christi Martin đang ghìm tay trái nói:

“Chị Amelia đừng nghe nó giả ngốc, nó giỏi nhất cái kiểu giả vờ ngáo ngơ đó.”

Tay Amelia bấu chặt cằm, móng tay dài cứa rát: “Đúng là cái mặt này dễ tỏ vẻ ngây thơ thật, năm kia cũng là vì vậy mà tao mới lơ là.”

“Nó ở trong lớp còn giả ngốc giỏi hơn nữa, vậy mà cứ ra thi là lại điểm cao.”

Thở hơi ra, Giselle nhẹ giọng hỏi: “Vậy chị nay tìm em làm gì?”

“Sao? Không có chuyện gì không thể tìm mày được à? Hay tao muốn tìm mày phải báo trước nửa tháng để mày sắp xếp lịch? Mới đây mà đã học được kiểu cách của phù thủy thuần chủng rồi nhỉ.”

Não mấy cô nàng này tưởng tượng hơi xa nhỉ.

“Nhanh đi Amelia, không chắc có ai tìm tới không đâu,” cô gái đứng giữ cửa cạnh cái gương nói. 

Những móng tay bấu chặt, Giselle nghĩ chắc chảy m.á.u rồi.

Và lại một hành động không ngờ tới, một tiếng chát vang lên: “Đừng trưng ra cái mặt ngây thơ đó với tao!”

Đợi khi não cô load kịp, Giselle mới nhận ra là mình vừa ăn tát. Má phải đau rát, hồn cô mới thật sự quay về.

“Hình như em đâu có làm gì để bị chị đánh thế này?”

“Không ư? Không làm gì ư?” Móng tay cô gái bấu mạnh, giữ mặt cô đối diện với gương mặt xinh đẹp của cô nàng: “Mày giấu giỏi lắm, phải mà Ron không vuột miệng nói ra, tao chắc còn không biết được...”

Ron là nhóc Steffensen.

“Chát,” lại tiếng chát thứ hai cho đều cả hai má, lần này cô choáng váng, răng va vào nướu lợi, mùi m.á.u tỏa ra.

“Thế mà mày quấn theo được Von tới giờ... Năm kia mà tao biết, tao đã tặng cho mặt mày mấy vết Diffindo cho đẹp rồi. Mẹ kiếp đúng là cái mặt này...” 

Móng tay sắc nhọn của cô gái bấu cho m.á.u chảy tứa ra, mấy đứa con gái khác reo lên theo từng cái đánh chát.

“Chắc chị hiểu lầm rồi, em có chơi với ai bên nhà Slytherin đâu.”

“Phải rồi, mày suốt ngày kè kè với thằng Burrows, chắc mày cũng bỏ tình dược cho nó chứ nhỉ?” Tina McCormick đứng xa cầm đũa phép của cô mà cười cợt.

Amelia tiếp tục: “Mày cũng khôn quá nhỉ, biết đeo theo toàn phù thủy thuần chủng.”

“Thì cái mặt nó vậy tưởng có thể một bước lên trời,” con bé đồng niên Slytherin kìm bên phải nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bọn này biết sử dụng nhiều từ vựng cao cấp nhỉ, Giselle không khỏi tự giễu mình.

Thật ra dù đang bị kìm kẹp thế này, cô vẫn có thể Accio đũa phép đến bằng tay không. Nhưng cô không muốn thể hiện khả năng đó, vụ chặn đánh năm 1 đã làm thế một lần rồi nhưng chắc đám con gái còn mơ hồ nên không để ý. Nhưng lần này tụi nó đã năm 3, Amelia Beaufort năm 5 rồi.

Nên thôi đành chịu trận.

“Cũng đúng,” tóc vàng dí sát mặt cô, từ đôi mắt tuôn ra cái nhìn vừa phẫn nộ vừa ganh tị, “Mặt này để phù thủy thuần chủng chơi đùa cũng được.”

“Bởi cậu cần gì giận quá làm chi, Von nó còn nhỏ nên chắc thích chơi thử mấy đứa Gryffindor cho có cảm giác mới.” Đó là cô gái đứng canh cửa nói, hình như đồng niên với Amelia.

Nhìn ra vẻ ngờ nghệch không hiểu của Giselle, Amelia nhếch môi: “Mày nghe không hiểu phải không? Thời giờ tụi tao không bài-Máu Bùn nữa, dùng Máu Bùn chơi đùa càng thích hơn chứ phải không? Nhất là với mấy con Máu Bùn tưởng có cái mã đẹp muốn với tới phù thủy thuần chủng danh giá như mày.”

Tiếng nước chảy hơi lạnh, Giselle thấy cả người lạnh dần, m.á.u nóng và những vết cứa rát nóng bỏng trên mặt.

Thấy Giselle tiếp tục lựa chọn im lặng, cái tát thứ ba đánh tới: “Nói chuyện! Mày tự cắn lưỡi mình hả? Tỏ vẻ yếu đuối mong manh đó cho ai xem hả?”

Nhưng cái tát thứ tư chưa kịp hạ xuống cho đều hai má thì bên ngoài có tiếng đập cửa rầm rầm, bóng anh Patrick đi xuyên qua tường, la lên:

“Dừng tay! Các huynh trưởng đang đến! Morgan nhanh lên!”

Tiếng phá cửa đánh rầm, cô gái chắn cửa chỉ kịp né ra, bùa ếm lên cái gương hình như đã hết hiệu lực, nó lại la lên: “Đánh nhau! Đánh nhau!”

Hai bóng người vọt vào, là chị Mya Morgan huynh tỷ Gryffindor và người huynh trưởng Slytherin mà Giselle đã gặp hôm tàng hình đi theo sau lưng tóc bạch kim. Rồi tiếng rầm rầm xì xầm từ ngoài truyền đến, chắc là bọn nhóc trong trường chạy theo hóng hớt.

Anh Patrick bay ngay tới chỗ cô: “Selly em không sao chứ? Anh nghe chuyện là chạy báo Morgan liền.”

“Cảm ơn anh Patrick, em không sao.” Mấy cái tát tay hay móng bấu chẳng nhằm nhò gì.

Tóc vàng dừng tay nhưng miệng chưa dừng nói: “Mày cũng bỏ tình dược lên cả ma nữa à? Cũng biết chơi quá nhỉ.”

“Trò Beaufort im miệng! Trò còn không biết tự xấu hổ ư?” Là người huynh trưởng Slytherin la.

Chị Morgan vội chạy đỡ Giselle với xem xét mấy vết thương trên mặt: “Gibson không sao chứ em?”

“Không sao đâu chị ạ.”

“Thấy chưa, nó cũng kêu không sao mà.”

“Tôi thấy nên đem bọn chúng đến gặp giáo sư Morton, xem thầy ấy xử lý học trò nhà mình thế nào.”

“Không cần,” huynh trưởng Slytherin đáp, “Cả năm trò bị trừ tổng cộng 50đ, phạt cấm túc từ đây đến hết năm học.”

“Vậy là quá ít! Mày không thấy trò Gibson bị đánh ra nông nỗi thế này sao?” Chị Morgan la lên, “Tao không đồng ý, tao sẽ báo lại giáo sư Conner.”

“Thích thì cứ báo, hình phạt đã đưa ra rồi. Còn đứng đó làm gì? Về phòng sinh hoạt chung mau.”

Năm đứa con gái hả hê đi ra, sắp thi học kỳ rồi, từ đây đến hết năm có còn bao lâu, cấm túc như nói chơi.

“Quá đáng! Mày làm huynh trưởng mà thiên vị thế sao?”

“Tao thấy tốt hơn hết mày đem trò Gryffindor đây đi bệnh xá đi, để lâu sẹo lại khó lành.” Quay ra, “Giải tán đi, có gì mà xem chứ,” rồi đi luôn mất dạng.

Chị Morgan và hồn ma anh Patrick kè kè theo Giselle đến bệnh xá, trong khi bà Maya bôi thuốc sát trùng, Matt Nol Ive hụt hơi chạy tới.

“Selly cậu có sao không?”

“Selly tại sao lại vậy?”

“Tụi Slytherin đó sao lại đánh cậu?”

“Chắc hiểu lầm gì đó thôi,” Giselle nói chuyện bình thường, “Không sao đâu, bà Maya thoa thuốc xong là lành rồi nè.”

“Lành thì lành rồi, nhưng trò cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nhìn trò xanh xao thiếu m.á.u quá.”

“Vâng ạ, cảm ơn bà Maya.”

Vụ đánh nhau của đám con gái lan xa làm nhiều đứa Gryffindor vốn đã thấy Slytherin không vừa mắt nay lại càng không ưa hơn. Nhưng chính chủ thì chỉ cười bảo hiểu lầm thôi, còn đám hung thủ cũng chỉ khinh khỉnh đáp: “Thấy khó ưa nên đánh,” nên thật ra chẳng ai hiểu nguyên nhân tại sao có vụ kéo băng đánh nhau này.

Matt Nol dù bất bình nhưng cũng không thể đánh con gái, lại thấy Giselle ăn ngủ như thường nên câu chuyện cũng dần trôi đi để nhường chỗ cho trận Quidditch cuối cùng của năm.