Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 85: Giải cứu Amy (1)



Đêm đầu tiên trở lại Hogwarts sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, Giselle đã thấy phòng ký túc xá nữ có gì đó sai sai. Căn phòng màu vàng đỏ ấm cúng của ba cô gái nay chỉ có hai, còn:

“Amy đâu?” Giselle với Linda nhìn nhau thắc mắc.

“Cậu ấy về nghỉ lễ như bình thường mà?” Linda nhìn chiếc giường bên cạnh nơi vốn để rương hòm sách vở của cô bạn nhỏ, nay bỗng nhiên trống trơn.

“Tụi mình đi báo với giáo sư Conner đi.” Giselle quyết định nhanh, mở cửa bước ra.

“Chờ tới với,” Linda khoác vội áo choàng chạy theo.

Mới hơn 9 giờ tối, những học sinh về nhà nghỉ lễ vừa ngồi Tàu tốc hành Hogwarts về lại trường lúc 6 giờ, ăn tối ở sảnh đường rồi uể oải lết về ký túc xá ngủ vùi. Nên phòng sinh hoạt chung nhà sư tử vắng hoe, chỉ còn lác đác vài đứa mải tám chuyện.

Hai cô gái đang định trèo qua lỗ chân dung Bà Béo để đến văn phòng của giáo sư Conner, thì đã gặp ngay chị nữ huynh trưởng Mya Morgan.

“Nè Gibson, Sandoval, hai em định đi đâu đó?”

“Amy cùng phòng bọn em không thấy đâu, hành lý cũng không có, tụi em định đi báo giáo sư Conner.”

“À, chị đang tính nói với tụi em đây.” Chị Morgan kêu hai cô bé ngồi xuống ghế bành: “Các giáo sư biết chuyện rồi, giáo sư Conner bảo chị đến báo với tụi em biết, không cần đi gặp giáo sư đâu.”

“Nhưng chuyện gì mới được ạ? Amy đi đâu rồi?” Linda hỏi dồn.

“Trường chỉ thấy Amy không đến nhập học lại thôi, chứ cũng chưa biết tại sao. Giáo sư Conner đã gửi cú cho Amy rồi, mong là sáng mai em ấy hồi âm báo cho chúng ta biết chuyện gì. Thôi hai em đi ngủ đi.”

Rồi chị lùa hai cô bé lên lại phòng ngủ. Nhưng sao mà chợp mắt được trong tình cảnh thế này, nên Linda, lần đầu tiên mới trò chuyện với cô bạn cùng phòng còn lại giữa đêm hôm thế này.

“Selly, cậu có thấy Amy gần đây có chuyện gì không?”

Dù vậy, cô bé cũng biết mình hỏi cho có thôi chứ Giselle đâu có thân thiết gì với Amy đâu.

Mà quả đúng vậy, dù cùng phòng 3 năm rồi mà Giselle với Amy Linda cũng chỉ như bạn học bình thường, tụi nó ngủ trước khi cô ngủ, mà khi tụi nó thức dậy thì đã không thấy bóng dáng Giselle đâu rồi.

“Không,” Giselle đáp khẽ, bỗng thấy mình thật có lỗi khi đã sống quá hững hờ như vậy, “Cậu thân với Amy hơn, cậu có thấy có gì lạ không?”

Linda lắc đầu: “Cậu ấy ít kể về gia đình lắm, tớ còn chẳng biết nhà cậu ấy có anh chị em gì không nữa. Mà tớ cũng thấy cậu ấy ít nhận thư nhà lắm, ờ, ít hơn cậu nhiều á.”

Linda không biết ví dụ sao cho Giselle hiểu là ít nên mới so sánh như vậy. Nhưng thật ra theo Giselle thấy, nếu mà so với mình thì hầu hết bọn học sinh Hogwarts này đều ít nhận thư nhà hết.

Ông bà Gibson mỗi tuần đều viết thư cho cô con gái một lần, có khi ông Gibson viết một bức rồi bà Gibson viết một bức khác. Cả Harris nữa, anh không viết dặn dò cô em giữ gìn sức khỏe, tránh mưa gió bão bùng như bà má, cũng không viết trao đổi so sánh kiến thức khoa học với kiến thức phù phép như ông ba, mà chỉ toàn mấy lời vui đùa.

Khi lên đại học vớ phải nhóm bạn đam mê nhiếp ảnh, Harris lại khủng bố thư cú cô em bằng những bức ảnh anh chụp, chủ đề thì ôi thôi, chụp trên trời dưới biển, từ người đến động thực vật, từ mấy bữa ăn chán òm ở canteen trường đến mấy con vịt bơi bì bõm ở con lạch nhỏ trong campus.

Khác với trông mong của hai cô bé, sáng hôm sau chẳng có thêm tin tức gì từ Amy cả. Mãi đến hôm sau nữa, cú của giáo sư Conner gửi đi mới trở về với một bộ dạng xơ xác như bị ai đó tấn công vậy. Con cú kêu quác quác tố khổ, dù không ai hiểu ngôn ngữ cú nhưng rõ ràng đây là tín hiệu chẳng lành.

Đến chiều hôm đó, Giselle được đặc cách cho nghỉ tiết vì được gọi đến văn phòng của giáo sư Conner.

Đây là lần thứ hai cô bước chân vào căn phòng này, sau lần đầu vi phạm nội quy hồi cuối năm 1 đó. Lần này cũng chẳng phải là dịp hứng trí để nhìn ngó lung tung, vì trong văn phòng đã có giáo sư Muggle học Eda Whiteford và chị Phó Ban liên lạc học sinh gốc Muggle Jerry Hanna.

“”Theo tôi thấy để tôi và Hanna đi là được nhất, dù gì chúng tôi cũng đều gốc Muggle...” Đó là giáo sư Whiteford đang nói.

“Trò Trujillo là học sinh nhà tôi chủ nhiệm, nên tôi có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra với học trò của mình, chị Eda à.”

“Thế thì chị đi với Hanna vậy, trò ấy là Phó Ban liên lạc học sinh gốc Muggle, nên ra mặt giải quyết những việc như thế này.”

“Đúng vậy thưa giáo sư Conner.” Chị Hanna nói.

“”Đúng là nên vậy, nhưng tôi sợ việc gặp một học sinh lớp lớn không quá quen thuộc sẽ làm cô bé e ngại, ý là nếu có chuyện gì đó làm cô bé e ngại không chịu chia sẻ với chúng ta.”

“Em với Amy đâu xa lạ, chúng em gặp nhau ở Ban liên lạc học sinh gốc Muggle đấy thôi. Amy đâu có bỏ buổi sinh hoạt ban nào, đâu như Gibson...”

Ơ mình bỏ buổi sinh hoạt Ban nào hả ta?

Hình như là vậy thật, cô chỉ đi buổi họp ban đầu năm thôi, để gặp mấy nhóc ma mới còn mấy buổi hội họp trong năm học sau đó nữa thì cô không tham gia. Nhưng cũng đâu có gì quan trọng đâu, hầu hết bọn học sinh gốc Muggle đều không đi các buổi đó mà.

So why me?

“Tôi hiểu, nhưng trò Gibson là bạn cùng phòng ký túc xá với trò Trujillo, tôi nghĩ nếu có gì thì trò ấy sẽ chịu nghe theo lời khuyên của bạn cùng phòng của mình hơn.”

“Nếu vậy thì chị dẫn cả hai trò đi cùng luôn đi chị Jenny.” Giáo sư Whiteford kiến nghị.

“Đúng vậy thưa giáo sư, hai người vẫn tốt hơn một người mà.”

Thật ra Giselle tính lên tiếng là giáo sư đi với chị Hanna được rồi, không cần mình đi theo đâu, cô với Amy chắc gì đã thân hơn chị Hanna với Amy.

Nhưng thôi, vì có vẻ giáo sư Conner đã quyết định khi gọi cô đến văn phòng mình rồi.

“Nếu ba người đi thì lại nhiều người quá chị Eda ạ, không nên thu hút thêm sự chú ý ở nơi trò Trujillo ở, vì tôi cho rằng nơi đó, dù chuyện gì đang xảy ra đi nữa, có vẻ như đang không mấy thân thiện với phù thủy chúng ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhưng...” Chị Hanna định nói thêm gì nữa nhưng giáo sư Conner đã quyết: “Tôi hiểu hai người đều quan tâm đến tình hình của trò Trujillo, vì vậy chúng ta không nên tốn thời gian đứng đây mà cãi qua cãi lại nên đi mấy người. Tôi với trò Gibson đây lên đường ngay thì tốt hơn.”

Rồi mới quay sang nói với Giselle đứng nghe chuyện nãy giờ: “Tôi nghĩ trò nghe hiểu câu chuyện rồi, trò quay về ký túc xá chuẩn bị ngay rồi đi với tôi luôn.”

“Vâng ạ,” Giselle gật đầu rồi ra khỏi văn phòng của bà giáo, chạy về phòng sinh hoạt chung. Văn phòng của chủ nhiệm nhà vốn cách tháp Gryffindor không xa, chạy nhanh hai ba phút là đến. Cô cởi áo chùng đồng phục đang mặc, khoác áo khoác Muggle, bỏ ví tiền vốn đựng hết tất cả giấy tờ các thứ vào túi áo, rồi chạy nhanh xuống lầu. 

Giáo sư Conner đã chờ sẵn ở trước lỗ chân dung Bà Béo. Cô đã thay sang loại áo khoác dài phù thủy thường mặc, trông cũng giống các loại măng tô hay áo khoác dài Muggle, chỉ là hơi lạc quẻ so với thẩm mỹ thời trang đương thời.

Nhưng thế là tốt nhất rồi, chứ nếu như mặc theo thẩm mỹ của hầu hết phù thủy pháp sư mà Giselle đã thấy ở Hẻm Xéo, làng Hogsmeade hay Phố Bát Giác, thì thể nào đi giữa London cũng sẽ bị xem là kỳ khôi.

“Thưa giáo sư, chúng ta sẽ đi đâu và đi như thế nào ạ?” Cô hỏi khi hai người bước nhanh qua các hành lang và cầu thang để hướng đến cổng lớn Hogwarts.

“Trò không biết nhà trò Trujillo ở đâu à?”

“Em không biết thưa giáo sư. Như chị Hanna nói đó, em với Amy không mấy thân thiết đâu ạ.”

Bọn họ chỉ mới ra khỏi tòa lâu đài, giờ mà giáo sư đổi ý gọi chị Hanna đi cùng vẫn còn kịp.

“Giờ không phải là thời gian để đổi ý đâu trò Gibson ạ.” Chiếc áo khoác của giáo sư như bay phất phơ trong gió khi bà giáo bước nhanh qua những bãi cỏ còn ẩm ướt nền tuyết.

“Vâng thưa giáo sư.” 

Họ đã đi ra tới cánh cổng hàng rào Hogwarts nơi có con đường mòn dẫn ra ga Hogsmeade, nơi bọn học trò đi ra đi vào trong những buổi tham quan làng.

Trong một thoáng Giselle đã nghĩ họ phải đi bộ đến làng Hogsmeade, cũng 15 20 phút chứ không ít, nhưng hóa ra mình vẫn còn ngáo quá.

“Được rồi, đến đây độn thổ được rồi.”

Ngoài phạm vi Hogwarts rồi, có thể độn thổ.

Rồi Giselle nắm lấy tay của giáo sư Conner, qua cỡ 2 giây đè ép không khí trong lồng n.g.ự.c muốn bể phổi, cô đã thấy mình đứng trước quán Ba Cây Chổi quen thuộc.

“Chào chị Kathleen, có việc gấp cho trường Hogwarts, tôi mượn dùng lò sưởi chút nhé.” 

Giáo sư đi thẳng đến lò sưởi, chỉ kịp để bà chủ quán Kathleen lên tiếng đáp lời.

Mãi đến trước lò sưởi cũ kỹ bà giáo dường như mới đứng lại lần đầu. Giselle lưng đã đẫm mồ hôi, nếu mà đi tiếp cỡ 5 phút nữa thôi là cô sẽ xỉu mất.

“Tôi nghĩ trò biết dùng bột Floo rồi chứ?”

“Vâng em biết ạ.”

“Tốt, địa điểm chúng ta cần đến là Một Vại Gillywater, nhớ đừng đọc sai đấy.” (*A Gillywater Vessel)

Một Vại Gillywater? Nghe như tên một hàng quán giống Cái Vạc Lủng vậy? Nó ở đâu nhỉ?

“Một Vại Gillywater,” Giselle bốc một nắm bột Floo giơ ngang người, hét rõ tiếng, để ánh sáng lửa xanh lá ôm lấy mình.

Hai giây sau, cô thấy mình đã đứng tại lò sưởi giữa một cái cửa hàng vô cùng nhếch nhác, còn nhếch nhác hơn cả quán Cái Vạc Lủng ở Hẻm Xéo nữa.

“Học sinh Hogwarts à? Ta tưởng giáo sư Conner đến chứ?” Bà phù thủy thấp bé, không quá gầy đang lau mấy bộ bàn ghế lật đật chạy tới. Giọng bà như mắc nghẹn trong cổ họng, cô không nghe rõ lắm, chưa kịp trả lời thì ánh lửa xanh phựt lên, giáo sư Conner bước ra từ lò sưởi.

“À, đây hẳn là giáo sư Conner phải không?”

“Là tôi, chào chị Blodwedd, còn đây là trò Giselle Gibson.”

“Cháu chào bà ạ.”

“Thật vinh hạnh.” Bà chủ quán lau tay vào tấm giẻ mình vừa dùng để lau bàn, nặn ra một nụ cười tươi hết cỡ, nhưng khó mà nghe ra ý tứ hào hứng từ giọng nói khò khè đó. “Lâu lắm rồi mới có giáo viên Hogwarts hạ cố đến nơi này. Trừ lần giáo sư Eda Whiteford đến đây, cũng đâu 4 năm trước rồi.”

“Mời ngồi, ngồi xuống đi chứ, mỗi người một ly Gillywater nhé? Đặc sản của quán đấy.” Bà chủ quán Blodwedd nhấc ghế ra, rồi định quay người bước đến quầy bar pha nước.

Nhưng giáo sư Conner từ chối: “Có lẽ để lúc xong việc đã chị Blodwedd ạ. Như tôi nói sơ qua trong thư đó, chúng tôi cần tìm đến nhà của trò Trujillo trước đã. Tôi lo sẽ có chuyện không hay xảy ra nếu chúng ta cứ chần chừ ở đây.”

“Chuyện không hay thì cũng không hẳn.” Bà chủ quán đành rót vài ly nước lọc nguội ngắt cho hai cô trò: “Khi nãy tôi đã lẻn đến đó xem thử, quẩn quanh xung quanh đó một chút thôi, thì tôi không thấy có bất thường gì cả, ngoài việc cửa đóng then cài. Mà chị biết đó, dân Muggle nơi đây lúc nào cũng đóng cửa kín mít thế đấy.”

Nhưng nơi đây là nơi đâu, Giselle còn chưa biết nữa, nhưng cô không muốn cắt ngang cuộc nói chuyện.

Có vẻ là một nơi gần biển, cô nghe vị mặn của gió thổi từ ngoài cửa vào, có lẽ lẫn trong đó là tiếng sóng biển vỗ về, nước lọc ở đây cũng mặn hơn ở nhà Gibson nữa.

“Vậy chị có thấy trò Trujillo không? Con cú đưa thư cho tôi trở về trong tình trạng thảm thương lắm. Hẳn phải ai đó đã tấn công nó.”

“Tôi không thấy đứa con nít nào gần đó cả.” Bà phù thủy lắc đầu, cái nón chóp nhọn có độ dơ cũng một chín một mười với cái nón phân loại mà bà đội trên đầu cũng lắc lắc theo. “Nhưng tôi không bất ngờ chuyện cú của giáo sư bị tấn công đâu. Dân Muggle nơi này hung hăng lắm.”

“Hung hăng ư?” giáo sư Conner khẽ đáp, “Chị Eda nói với tôi khi chị đến gặp gia đình Trujillo 4 năm trước, họ chỉ hơi... không thân thiện lắm thôi chứ?”

Nghe chuyện, Giselle nghĩ chắc là lúc Amy nhận được thư báo nhập học từ Hogwarts cũng là giáo sư Eda Whiteford đã đến gặp gia đình Trujillo như cô vậy.

Giselle thầm tự trách mình, mình với Amy hóa ra có nhiều điểm chung đến thế, thế mà 3 năm nay cô có quan tâm gì cô bạn đâu.