Từ đó đến trước lễ Giáng Sinh, sự kiện lớn không có nhưng sự kiện nhỏ cũng không ít.
Đầu tiên là người bạn qua thư ngỡ đâu biệt tích đã nối lại liên lạc:
“Gửi cậu Selly,
Tớ không biết sao diễn tả nỗi xấu hổ của tớ khi nhớ lại bức thư lần trước. Ngay khi vừa gửi thư đi, trong lòng tớ đã trào dâng nỗi hối hận vô bờ bến, tờ không ngờ mình lại cư xử như thế. Tớ không sao đoán được cậu sẽ cảm thấy như thế nào khi đọc được mấy chữ bốc đồng đó của tớ.
Nhưng vài ngày sau, lại cũng với niềm xấu hổ vô biên, tớ lại nhận được thư của cậu, cậu lại còn xin lỗi ngược lại tớ vì sợ tớ buồn. Ôi cậu biết không, từ đó đến nay tớ thấp thỏm lo lắng, viết rồi lại vứt đi hàng trăm bức thư nháp, làm sao để gửi đến cho cậu với lời xin lỗi chân thành nhất của tớ đây.
Tớ thấy mình chẳng xứng đáng với những nét chữ đẹp đẽ thanh mảnh mà cậu đã nắn nót từng từ gửi cho tớ, chẳng xứng đáng với tấm lòng bao dung vị tha của cậu, chẳng xứng đáng với tình bạn thương quý mà cậu dành cho tớ, dù tớ chỉ là người bạn qua thư xa xôi, nóng giận, bất lịch sự mà cậu chưa gặp lần nào.
Nhưng hôm nay, pha lại ly trà ngũ hoa mà tớ hẹn đã để dành pha cho cậu khi chúng ta gặp nhau, tớ thấy mình không thể hèn nhát mãi thế, nhất quyết phải gửi bức thư này để xin lỗi cậu, mong cậu thứ lỗi cho sự lỗ mãng của tớ, mong chúng ta vẫn có thể làm bạn như xưa.
Nhưng tớ cũng hiểu nếu cậu không muốn duy trì liên lạc với tớ nữa....
Thân quý,
Ryu-chan”
Ôi một cậu bé thật nhạy cảm. Giselle đâu ngờ lại đến nông nỗi thế này, tưởng rằng cậu ấy giận mình không nói chuyện nữa thôi, ai ngờ mấy tháng mất liên lạc lại vì cậu ấy thấy mặc cảm hối lỗi quá.
Tiếp đến là câu chuyện đăng trên trang nhất tờ Phù Thủy Thường Nhật:
“ĐÃ ĐẾN LÚC XÓA BỎ SỰ ĐỘC QUYỀN CỦA GRINGOTTS?
Chúng ta có thể không biết ai là người đã phát minh ra bột Floo, ai là người đã tìm ra được 12 công dụng của m.á.u rồng, nhưng chắc hẳn đều sẽ biết đến Gringotts - ngân hàng sừng sững trấn giữ Hẻm Xéo, được quản lý bởi những người bạn yêu tinh “thân thiện” của chúng ta.
Mấy trăm năm qua Gringotts luôn làm đúng chức năng của nó, phục vụ cho biết bao thế hệ gia đình phù thủy, chứng kiến dòng họ Ridcully phát triển rồi suy tàn, duy chỉ có Gringotts vẫn vững vàng giữa dòng chảy thời gian.
Đã từng, và thậm chí đến tận ngày nay, nhiều người vẫn cho rằng sở hữu một hầm chứa ở Gringotts mới được xem là một thành tựu đáng tự hào của phù thủy pháp sư, là bằng chứng ghi dấu ấn mạnh mẽ hơn cả việc nhận được N.E.W.T ở môn Tiên tri nữa.
Ấy thế mà, Gringotts bấy lâu nay lại không hề làm trọn phận sự phục vụ các khách hàng phù thủy của mình, hoặc dùng từ ngữ khó nghe hơn là ngân hàng yêu tinh đang từ chối cung cấp dịch vụ cho một nhóm cộng đồng phù thủy bị họ xem nhẹ.
Phóng viên chúng tôi đến trước cửa chi nhánh Gringotts ở Hẻm Xéo ngày 5/12 đã được chứng kiến tận mắt cảnh những yêu tinh và bảo vệ của ngân hàng đáng lý ra phải luôn-tiếp-đón-phù-thủy lại có cách hành xử thô bạo với một khách hàng của mình, đuổi ông ấy ra khỏi những bức tường gạch men được ốp láng o vốn xây nên nhờ những đồng tiền vàng của khách hàng phù thủy.
Ông Chong, người bị đối xử thô bạo nhưng vẫn vui vẻ trả lời phóng viên rằng:
“Tôi không nhớ đây đã là lần thứ mấy tôi bị tiếp đãi như thế này ở Gringotts, chỉ vì tôi đến thương lượng với họ về việc mở thêm một chi nhánh ngân hàng, để khách hàng đến mua sắm ở Phố Bát Giác có thể thuận tiện gửi rút tiền hơn.”
Đến tham quan Phố Bát Giác những ngày trước Giáng Sinh mới thấy nơi này sầm uất không kém gì Hẻm Xéo, khách đến khách đi nườm nượp ra vào. Nhưng bà Lâm, bà chủ niềm nở của cửa hàng Bắc Kê Tây chia sẻ:
“Khách hàng đến Phố Bát Giác nhiều lắm, nhưng ai đáp mạng bột Floo đến lò sưởi của cửa hàng chúng tôi xong cũng hỏi ngân hàng Gringotts ở đâu để họ rút tiền đi mua sắm...”
Và rõ ràng, vô cùng bất tiện khi phải di chuyển giữa hai nơi như thế. Trong khi nếu yêu tinh đồng ý mở thêm chi nhánh mới - dù chỉ là sảnh phục vụ thôi, không cần phải xây đến cả tầng hầm ngầm sâu dưới lòng đất - thì người tiêu dùng đã có chuyến mua sắm nhẹ nhõm hài lòng hơn nữa rồi.
Vậy tại sao yêu tinh lại nhất mực từ chối cung cấp dịch vụ mà đáng lý ra họ phải luôn niềm nở dành cho chúng ta?
Ai cho yêu tinh cái quyền lực kén cá chọn canh, từ chối lời mời chào của cộng đồng phù thủy gốc Á ở Phố Bát Giác?
Phải chăng, vì đã quá lâu ngồi yên vị trên những kho tàng tài sản của biết bao thế hệ phù thủy tích cóp được, mà yêu tinh cho rằng họ muốn đối xử với khách hàng phù thủy của mình như thế nào cũng được chăng?”
------
Ác chiến thật, bài báo đanh thép sắc sảo, từ ẩn ý đến chỉ thẳng mặt, còn kèm theo hình ảnh ông Chong bị đẩy loạng choạng suýt té khỏi mấy bậc thềm lót đá bóng loáng của Gringotts với một đám yêu tinh mặt mày hung dữ.
Nếu phù thủy bình thường mà đọc được bài báo này, chắc hẳn cũng dấy lên nỗi bất bình thay cho Phố Bát Giác. Cô ký giả Nhị Tâm viết báo xuất sắc thế này mà ông Chong chưa biết cách khai thác, thật uổng phí.
Quả như Giselle dự đoán, bài báo của tờ Phù Thủy Thường Nhật gây xôn xao không nhỏ trong cộng đồng phù thủy. Rất nhiều người sau đó lên tiếng rằng họ cảm thấy là như tội phạm chứ chẳng phải là khách hàng khi đến Gringotts, có người còn lên tiếng chia sẻ trải nghiệm mua sắm vui vẻ ở Phố Bát Giác cho đến khi hết vui vì không tìm được chỗ rút tiền.
Một hòn đá thả xuống gây gợn sóng là tự động nhiều vấn đề trồi lên. Vụ khiếu nại lên Cục Thương mại của Phố Bát Giác mà ông Chong làm đại diện bỗng chốc được rất nhiều phù thủy quan tâm, thậm chí có người hành nghề luật sư tư nhân mộ danh mà đến, ngỏ ý giúp ông tư vấn pháp lý.
Rồi lại thêm những bài báo khác, gợi ý rằng để phá thế độc quyền của ngân hàng yêu tinh, Anh Quốc nên tạo điều kiện cho ngân hàng Mỹ tham gia thị trường của mình. Có người còn kể lại trải nghiệm được phục vụ tận răng ở Runeswiz, so với ngân hàng yêu tinh làm người ta sợ hãi, thì Runeswiz mới đúng là nơi khách hàng là thượng đế.
Đến độ Nol cũng ngóng chờ những bưu cú giao báo mỗi sáng của Giselle để được Ive đọc cho nghe về tin tức mới nhất của vụ kiện cáo, rồi bình luận với Matt xem khi nào ông Chong sẽ thắng kiện.
“Tôi quyết sẽ theo đuổi vụ kiện này đến cùng để đòi lại quyền lợi cho phù thủy của chúng ta. Ngân hàng Gringotts đang độc quyền thị trường một cách trắng trợn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ive đọc dòng cuối phát biểu của ông Philip Ruiz luật sư đã đứng ra giúp ông Chong trong vụ này.
“Oách xà lách thiệt chớ! Chẳng biết chú Chong nghĩ đâu ra cách nhờ báo Phù Thủy Thường Nhật viết tin, giờ phù thủy nào chẳng biết đến vụ này.” Nol vừa ăn ngũ cốc sữa vừa khen. Cậu nhóc xem mình cùng chiến tuyến với người đàn ông châu Á kể từ lần cụng ly bia bơ ở quán Ba Cây Chổi.
“Nhưng cửa thắng của chú ấy cao không nhỉ?” Matt hơi lo, theo cậu thì phe yêu tinh nếu có “người quen ở Bộ” thì cũng thuộc hàng có số má, phe ông Chong vẫn có vẻ yếu thế hơn.
“Nếu đúng theo luật thì người ta sẽ phải cho ngân hàng Runeswiz vào nếu Gringotts không chịu mở chi nhánh ở Phố Bát Giác,” lướt qua mấy trang khác nữa Ive không thèm ngước mắt lên, “Như ông luật sư Philip Ruiz nói đó. Còn có biến số nào khác không thì không rõ được.”
Giselle thì chú ý chuyện khác: “Phù thủy cũng có nghề luật sư á?”
Bất ngờ lần này là Nol đáp: “Có chứ sao không. Cậu làm như đó là nghề của Muggle không vậy. Cô tớ là luật sư ở Cục Thi hành Luật pháp Phù thủy nè.” Rồi lại múc mấy muỗng to ngũ cốc sữa.
Hình như đây là lần đầu tiên Giselle nghe về gia đình tóc nâu, chưa kịp hỏi thì Ive ngước mắt khỏi tờ báo với vẻ ngạc nhiên hết sức: “Cô cậu là luật sư á? Tại sao cổ lại có đứa cháu như cậu được?”
Matt với Giselle cười ngất, Milo đang uống sữa kế bên cũng sủa gâu gâu phụ họa.
Vừa cười vừa nghĩ, luật sư cũng là một nghề đáng cân nhắc. Nhưng có vẻ, hmm, thế nào nhỉ, không dùng đến phép thuật nhiều lắm.
Ba ngày trước Giáng Sinh, cây thông ở sảnh đường lại treo đầy những quả chuông, dây ruy băng, quả châu ngôi sao phép thuật lấp lánh, dàn ếch đồng ca mỗi tối đều hát qua một lượt mấy bài thánh ca, bọn nhỏ ngồi trong lớp cũng chỉ đếm ngược ngày giờ để được về nhà nghỉ lễ.
Ấy vậy mà toàn trường lại được dịp xôn xao khi tấm thảm bay thứ ba được tìm thấy. Mà chủ nhân của nó không ai khác chính là chị Eda Pirie tóc đỏ.
“Chị đang đi cầu thang lớn để lên lớp Muggle học trên tầng 4, quên mất phải né cái hố sụp ở đầu cầu thang lên tháp chuông đó, mấy em biết cái hố sụp đó mà phải không, thế là chị bị kẹt, cái thang quay ngoắt 90 độ, đưa chị đến cái hành lang lạ lùng nào đó mà chị chưa đi qua bao giờ. Tò mò chị mở cửa cái phòng gần nhất, hóa ra là phòng chứa mấy bức tranh cũ không dùng đến nữa, quá trời tranh trong đó luôn. Có bức ông Tử Tước già Schneider mà ổng khoe là ổng là người tiền nhiệm của Bà Béo đó, mà chị nghĩ chắc ổng xạo...”
Rồi ngó một đám sư tử hết sức trông chờ đến đoạn quan trọng nhất, chị Eda hớp một hơi nước rễ cây rau diếp rồi tiếp: “Ờ trong phòng tranh đó chị thấy có cái bức vẽ mấy tay phù thủy Ả Rập đang bay thảm, ờ cũng không khác cái bức ở gần lớp học Độc Dược là mấy, chị tính bỏ qua rồi, sao tự nhiên thấy trong đó có một tấm thảm không ai cưỡi hết mà cũng đang bay tới bay lui...”
“Rồi chị làm cách nào lấy được tấm thảm?” Nhóc Fitz vội hỏi.
“Chị thấy cái thảm đang bay, mà chị muốn bắt lấy nó thì chị Accio thảm lại đây thôi.” Eda nói tự nhiên hết sức, như chuyện đáng ra là phải vậy.
“Cái... cái tấm thảm bay từ trong tranh ra luôn hả?” Nhóc Nol hơi nghi ngờ hỏi, Accio phải năm 4 hay 5 gì mới học nhưng nhóc đã thấy Giselle thực hiện nhiều lần từ năm 1, Matt gần đây cũng thực hiện được rồi.
“Ừa, cái thảm bay dần từ trong tranh, lớn dần lớn dần như càng bay gần càng lớn hơn đó, rồi bay vụt ra nằm gọn trong tay chị luôn.”
Tấm thảm thứ ba này mới là chuyến phiêu lưu truy tìm kho báu đúng nghĩa.
“Và vì thế, cậu muốn tham gia câu lạc bộ nói chuyện với tranh của tụi mình không?” Một cô gái bên dãy bàn Hufflepuff chạy sang nghe chuyện nãy giờ nói chen vào.
Cô gái này hình như là đồng niên với Eda, chị cười trả lời: “Kim à tớ nói với cậu rồi, tớ muốn ở lại câu lạc bộ nghiên cứu đồ dùng Muggle thôi.”
Cô gái tên Kim vẫn kiên trì: “Thì cậu tham gia cả hai luôn, vẫn được mà! Cậu không thấy mấy bức tranh đem lại cho cậu nhiều may mắn sao?” Rồi quay sang nói với đám sư tử xung quanh: “Cả mấy cậu nữa, đừng có coi thường mấy bức tranh. Cả một kho tàng trong đó mà các cậu chưa biết cách khai thác đấy...”
“Ôi Kim nay có phải Ngày hội câu lạc bộ đâu...”
“Mấy câu này năm nào cậu cũng nói hết rồi...”
“Chị có biết có bức tranh nào là người giải nguyền của Gringotts không ạ?” Ive chợt nhớ tới bức tranh ở cửa hàng rùng rợn.
“Lại nữa hả...”
“Lại có trò bị ông già gàn dở đó dụ nữa kìa...”
Nhưng khác với biểu cảm của mọi người xung quanh, Kim nghiêm túc đáp: “Câu lạc bộ tụi chị đã tìm ra một số manh mối rồi, nếu em tham gia...”
“Thôi thôi Kim ơi, các cậu có mà tìm ra được manh mối gì kia chứ.”
“Cậu đừng hè theo lão già Irish Irwin dụ đám nhỏ nữa.”
“Này tớ dụ hồi nào! Lời tớ nói đều là thật,” Kim trừng mắt, “Cậu đừng tưởng ai cũng như cậu, đem mấy truyền thuyết kho báu chiêm tinh gì gì đó ra lòe tụi nhỏ vô câu lạc bộ thiên văn của cậu.”
“Này này, tụi tớ đã tận mắt tìm thấy bàn quan sát thiên văn cổ ở Greenwich nhé! Có hình chụp lại hẳn hoi kia mà.”
“Vậy rồi có kho báu nào không?” Kim thách thức.
“Ờ thì...”
Rồi chị quay lại nói với Ive: “Nếu muốn biết thêm vụ tranh của người giải nguyền, có thể đến phòng của câu lạc bộ tìm tụi chị nhé.”
“Vâng, nhưng mà phòng câu lạc bộ của chị ở đâu ạ?” Ive dè dặt đáp.
“Hỏi Eda đó, cậu ấy tìm thấy tấm thảm bay trong phòng câu lạc bộ đấy thôi.”