Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 81: Nghĩa trang Hogsmeade



Mấy con ma ở nghĩa trang vây hết lại khi hai người đi đến một cái hốc nhỏ khuất sau một cái mộ bia u ám. Thấy rõ là có đụn đất đào lên nhưng tuyết phủ trắng hết, xung quanh chỉ còn một hai vết chân như màng chân vịt nhưng nhỏ hơn nhiều.

“Cái này chỉ một cửa thôi, còn hai cửa hang nữa ở đằng kia kìa.”

Hai cái cửa hang khác cũng ở khuất sau mấy tấm bia mộ, nếu mà không quan sát kỹ chắc ít ai để ý tới.

Nhưng ba hang hai người thì giải quyết sao? Giselle định nói chặn bớt một cửa hang đi thì anh Kemp đã bảo:

“Có tới hai con Niffler ở dưới này lận, tý nữa em phải nhanh tay lẹ mắt nhen.”

Thông thường hang Niffler phải sâu đến 10m nên cô hỏi: “Vâng, à mình đào đất lên như thế nào ạ?” 

Hỏi xong thấy mình ngáo quá, dĩ nhiên phù thủy đâu thể nào tự cuốc xẻng được. 

Nhưng thế mà anh Kemp lại nói: “Dùng mấy cái xẻng này.”

Giselle hết cả hồn. À may mà là xẻng phù thủy, để lên đất ngay chỗ miệng hang là cái xẻng tự động đào lên từng xúc cát và tuyết, mình chỉ cần đứng canh xem đủ sâu chưa thì dừng. 

Cô vẫn còn nhiễm tư duy Muggle quá, mấy cái xẻng này chắc được bán đầy ở cửa hàng Bắc Kê Tây chứ có phải lạ lẫm gì đâu.

Không chỉ xẻng, Kemp còn lấy ra một cái bình tưới nước phù thủy, để nó tự động tưới nước vào một cái cửa hang làm bọn Niffler chỉ còn cách chui ra từ hai đầu còn lại.

Giselle và anh chia ra đứng canh ở mỗi đầu trong khi hai cái xẻng thi nhau làm việc cật lực. 

Vậy mà đùn cát ở mỗi cửa mới đào lên được một đùn nhỏ thì có tiếng la thất thanh: “Không được, không được, đó là mộ của ông cố ta. Không được!”

Một bà ma già khoảng 50 tuổi, phục sức thế kỷ trước bay tới, giận dữ: “Bọn trẻ này, các người chẳng có tí tinh thần tôn trọng di sản dòng họ của mình gì cả vậy. Ngươi có biết nằm dưới bia mộ này là ai không?”

“Bran Humphreys” như tên khắc trên mộ bia chỗ Kemp đào.

Giselle thấy may là cái mộ chỗ mình đào không có khắc tên ai, chắc hoang phế từ lâu rồi.

“Bà Humphreys à, hôm qua cháu đã nói với bà rồi, bộ xương của ông cố bà đang nằm ngủ chung với hai con Niffler đó, không thể yên nghỉ được đâu.” Anh còn tâm trạng nói giỡn.

“Thế cũng không được quật mộ cụ cố ta như thế! Các người không được phép!” Bà ma già cố bay tới làm cái xẻng dừng lại nhưng chỉ bay xuyên qua cái cán mà thôi.

“Hai con Niffler còn đem dấu tài sản của tiệm Phép Màu Của Trang Sức ở dưới này nữa, nếu mà bà không cho cháu đào lên, đến khi bà Madame Leanna mất kiên nhẫn, đích thân đến đây đào thì tới chừng đó...” Kemp thong dong nói, có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn tình huống như thế này rồi.

“Đúng đó Humphreys, để cho cậu ấy làm việc của cậu ấy đi.” Ông cụ Baldwin chống gậy từ tốn bay tới.

Giselle giờ như mới chợt nhận ra, mấy con ma không hề sợ ánh sáng, ánh nắng mặt trời như các truyền thuyết dân gian Muggle, trưa trời trưa trật nắng chói lên tuyết lóa mắt mà đến 6 7 con ma vẫn bu quanh bọn họ như thường. Có chăng là dưới trời nắng chúng không lóng lánh ánh bạc mấy mà thôi.

“Ông nói thế chỉ vì cậu ta không quật mộ dòng họ ông thôi,” bà ma Humphreys giận dữ, “Cụ cố ta khi còn sống đã nâng đỡ ông biết bao nhiêu, ông không nhớ sao Baldwin?”

Ông Baldwin giơ cây gậy làm động tác đập lên người bà Humphreys: “Bà chỉ là hậu bối mà dám nói chuyện như thế với ta ư? Nếu ta không nhớ ơn cụ cố bà, bà nghĩ nhà bà còn đất sống ở cái làng Hogsmeade này nữa sao? Người ta đã chẳng bắt thằng cháu bà vô Azkaban rồi sao...”

Mấy con ma xung quanh vội bay lại ngăn cản, còn anh Kemp như đã quá quen với cảnh này, vẫn đứng chờ cái xẻng xúc đủ sâu.

Tiến triển có vẻ khả quan khi mấy cái xúc tiếp theo đều xúc lên những đồ trang sức và đồ bạc lóng lánh lẫn giữa đống đất tuyết, nhưng chẳng thể nào yên khi bà Humphreys cứ bay đến cố cầm cái cán xẻng:

“Dừng lại! Dừng lại! Không được quật mộ dòng họ của ta!”

“Dừng lại! Kemp dừng lại!” Lần này là tiếng của một cô gái, nghe còn khá trẻ tuổi, cô chạy từ ngoài cổng nghĩa trang chạy đến. Giselle nghĩ là mình đã thấy cô gái này đâu đó trong số dân làng.

“Đúng rồi Vivian! Cháu mau đến ngăn bọn họ lại. Ôi cụ cố khốn khổ của ta, đến khi c.h.ế.t không được yên giấc lành nữa...”

Nhưng theo sau cô gái là 2 3 người nữa, trong đó có người nhân viên của Bộ đóng ở làng Hogsmeade với bà chủ tiệm Phép Màu Của Trang Sức.

Giselle thấy hơi sai lầm khi nhận lời tham gia câu chuyện này, nó đã biến thành tranh chấp của dân làng chứ không chỉ là tìm kiếm mấy con vật thích trộm vặt nữa.

“Tôi yêu cầu tiếp tục! Đó là đồ mất trộm của tiệm tôi kia mà.” Madame Leanna cầm sẵn đũa phép chĩa vào cô gái Vivian Humphreys.

“Nhưng đó là mộ của ông tổ dòng họ chúng ta, các người không được phép đối xử với nơi yên nghỉ của ông ấy như vậy.” Bà ma Humphreys chống nạnh chỉ chỏ bà chủ tiệm.

“Yên nghỉ ư? Ông ấy mà biết mình có đứa cháu theo phe hắc ám làm xấu mặt dòng họ thì không cần quật mồ ổng cũng tự sống dậy...” Madame Leanna cũng đanh đá không kém.

Mấy con ma xung quanh la lên: “Leanna đừng nói bậy! Bà nói quá rồi Leanna!”

Nhưng ma chỉ nói được, còn cô gái Vivian mới là người hành động. Chẳng biết cô rút đũa phép ra khi nào, niệm: “Stupify” thẳng hướng bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

May thay người nhân viên của Bộ kịp thời niệm “Salvio Hexia” như tạo ra màng chắn trước bà Leanna, Stupify của cô gái đánh trúng màng làm chệch hướng tia phép, nó dội ngược đánh lên một cái mộ bia, cái bia đó nứt ra làm đôi.

“Vivian!”

“Đánh nhau, đánh nhau rồi!”

“Vô phép vô thiên!”

“Cũng như thằng anh nó!”

Giselle nhức đầu, tràng cảnh lại loạn hết cả lên. Madame Leanna la oai oái cùng mấy con ma bay xung quanh la ó chỉ trỏ, cô gái Vivian dường như cũng biết hậu quả trước khi b.ắ.n phép rồi, cô để yên cho người nhân viên Bộ còng cái còng số 8 vào tay mình, nhưng mắt thì phóng hỏa nhìn bà Leanna:

“Bà mà nói bậy nữa, nhà Humphreys dù còn một người cũng không tha cho bà đâu.” Cô gái trẻ tầm độ tuổi Kemp, gương mặt trẻ trung nhưng lời nói khắc nghiệt.

“Đó, đó mấy người thấy chưa. Anh Ethan thấy không, tôi nói đâu có sai đâu...” Bà Leanna cũng không vừa.

“Bà cứ mở miệng vu oan người khác, chứ lúc thằng Oskar còn sống bà chẳng phải gọi dạ thưa vâng, khúm núm với nó đấy thôi.” Bà ma Humphreys nạt lại, rồi nói với Ethan người nhân viên Bộ, “Anh Ethan xem đó, là do bà ta nói khích trước, cháu gái Vivian chỉ nhất thời nóng nảy mà thôi...”

“Tôi chứng kiến rõ cảnh tượng như thế nào mà, mấy người yên tâm không xử ép cô ấy đâu, cao lắm một năm lao động công ích thôi.”

“Tại sao lại thế được! Phải bỏ tù nó như thằng anh nó!” Madame Leanna tiếp tục la lên.

Mấy con ma cũng chia làm hai phe, một bên ủng hộ bỏ tù cô gái, một bên xin tha nhẹ thôi. Nhưng cô gái không để ý đến việc ma nào chọn phe nào, cô chỉ nhìn bà chủ tiệm trang sức bằng ánh mắt căm hận. 

Nhưng chưa kịp nói thêm thì anh Kemp kêu lên:

“Tới rồi! Gibson chuẩn bị!”

Cái hố chỗ anh đào lên đã khá sâu, những bộ trang sức vòng vàng rồi muỗng nĩa bạc lấp ló ẩn hiện trong đụn đất giờ đã thành một núi đất nhỏ. Cái xẻng đào thêm một lần nữa, con vật nhỏ chút xíu với bộ lông thú màu xám đen ló ra, nó đang cố chui xuống sâu hơn. Nhưng thấy mình chẳng thể đọ nổi tốc độ với cái xẻng đào phù phép, nó chui ngược ra chuẩn bị chạy trốn khỏi cái hang.

“Gibson!”

“Levioso!” Con vật chỉ lớn hơn chuột đôi chút trúng bùa, bỗng bay lơ lửng khỏi mặt đất, cách đất khoảng 1m thì đứng im ở đó, như quả bóng bay phiêu phù giữa không trung.

“Bên đây! Bên đây nữa!”

Thế mà con Niffler thứ hai không chui ra từ cửa hang chỗ cô đang đào mà ở cửa đang bị bình nước dội xuống liên tục. Bộ lông nó ướt sũng lấm lem bùn đất vừa ló đầu ra đã bị đám ma phát hiện la lên.

Từ chỗ cô với Kemp cách cửa này khá xa, thường thì Levioso sẽ không đánh tới hoặc đánh không chuẩn, vài con ma tiếc nuối:

“Coi chừng nó sắp chạy mất rồi.”

Thế mà chỉ nghe một tiếng “Levioso” con vật nhỏ cũng bị nhấc bổng lên, trôi nổi giữa một đám ma hiếu kỳ.

“Hay lắm!” “Thật chuẩn!”

Giselle thấy hơi ngượng, bùa này đơn giản đứa học sinh nào chả làm được, chứ có phải cao cấp gì đâu mà mấy người mấy ma này làm như hiếm lạ lắm.

“Kemp nhanh móc túi chúng ra xem.” Bà Leanna chạy ngay lại định bắt hai con Niffler nhưng người thanh niên nhanh tay hơn.

“Bà kiểm kê mấy đồ lẫn ở đất kia đi đã, để cháu từ từ khui túi tụi này, bà không biết đụng trúng tụi nó cắn đấy.”

Anh chia cho Giselle con Niffler lông khô ráo, lại lấy từ đâu ra một tấm vải nhỏ lau người con Niffler bị ướt. “Gãi gãi bụng nó như thế này nè,” Kemp chỉ cô bé nhẹ nhàng cầm con vật nhỏ, gãi nhẹ cằm và thân nó, hai con vật vừa thích vừa nhột ngồi yên trong lòng bàn tay họ.

Mãi một lúc sau anh mới chổng ngược nó xuống, vẫn gãi gãi bụng, vừa như chọt lét vừa moi từ túi nó ra, vàng bạc đồ trang sức ly dĩa bạc vàng gì đó cứ ùn ùn trút xuống đất.

Con Niffler của Giselle còn nhột quá bị chổng ngược vẫn vừa cười vừa đu lên, nhìn mấy tài sản bạc vàng từ trong túi mình rơi xuống nó cố vươn tay tóm lấy. 

Đợi bạc vàng rơi ra hết, con Niffler nhẹ bẫng đi, Kemp lật ngược nó lại, tiếp tục gãi lưng chọt lét, rồi lấy ra vài vụn bánh quy y hệt chú Takumi thường thủ sẵn trong túi để cho mấy động vật nhỏ ăn.

“Nè em cho nó ăn đi, không nó tổn thương vì bị mất đồ đó.”

Ờ chắc là tổn thương...

Vụ án cướp tiệm vàng cuối cùng cũng bắt được thủ phạm, bà Leanna sau khi kiểm kê không sót một món trang sức nào thì tỏ vẻ hào phóng, muốn mời Kemp và Giselle đến quán Ba Cây Chổi, nhưng họ từ chối.

Kemp đưa cô bé đi ngược ra quảng trường làng rồi đi dần về phía Khu bảo tồn, trên tay vẫn ôm chơi với hai con vật lông đen xám. Thấy cô bé chẳng thắc mắc gì về mấy chuyện tầm phào xảy ra ở nghĩa trang nhưng anh cũng kể đôi chút.

Nhà Humphreys vốn là dòng họ sinh sống nhiều đời ở ngôi làng phù thủy, tổ tiên nhiều người từng giữ chức vị cao nên tích lũy gia sản không ít. Ông Oskar Humphreys, cha của cô gái Vivian khi còn sống đã làm đến chức Chủ tọa của Tòa án Phù thủy ở Bộ Pháp thuật Anh, đức cao vọng trọng. 

Ấy thế mà cậu con trai cả Hendrix Humphreys lại sớm ngả theo nghệ thuật hắc ám, trở thành Sứ giả Thần chết. Chính ông Oskar đã phán bỏ tù con trai mình, rồi từ chức lui về ở ẩn ở làng, không lâu sau thì c.h.ế.t vì thương tâm quá độ.