Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 50: Anh Cảnh ơi, em sai rồi



Bạch Mộc Ninh đứng ở cửa một lúc lâu vẫn không hề nhúc nhích, cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Văn Cảnh.

Lại càng không biết phải nói gì hay làm gì, cậu cứ như một bức tượng mất đi tất cả tư duy, ngay cả tay chân cũng đã bắt đầu chết lặng.

Trong kế hoạch của cậu vốn dĩ không hề có chuyện sẽ gặp lại Văn Cảnh như thế này, nói cách khác, cậu chưa bao giờ cho rằng Văn Cảnh có thể tìm được mình cả.

Dù sao vụ nổ đó quá nghiêm trọng, cả tòa nhà đều đã sụp đổ, lửa lớn ngùn ngụt, ai cũng sẽ bị thiêu thành tro bụi cả thôi, làm sao có thể nhận diện được cậu chứ?

Mọi người đều sẽ cho rằng cậu đã chết trong vụ nổ đó rồi.

Rõ ràng một kết hoạch hoàn mỹ không một kẻ hở đến thế, vậy mà Văn Cảnh vẫn có thể tìm được cậu, đây là chuyện mà Bạch Mộc Ninh muốn biết nhất ngay lúc này.

Cậu đờ đẫn nhìn Văn Cảnh như thể không hề quen biết, anh đồng sự bên cạnh thấy vậy thì sốt ruột thúc giục: "Cậu nhóc này, vui đến đần ra rồi hả? Mau mời anh cậu vào nhà đi chứ?"

Bạch Mộc Ninh nói với tất cả mọi người rằng cậu bỏ nhà ra đi, là cãi nhau với anh trai của mình.

Cho nên đồng nghiệp mới tốt bụng khuyên giải như vậy.

Cũng giống như khi vợ chồng xảy ra mâu thuẫn vậy, người ta luôn khuyên nên hòa giải chứ không khuyên chia tay.

Bạch Mộc Ninh đúng là ngốc thật nên mới ngoan ngoãn nhường chỗ. Đến khi Văn Cảnh bước vào căn phòng tối om, cậu mới bắt đầu hối hận.

Chẳng phải cậu sợ Văn Cảnh sao? Sao lại để anh vào phòng mình thế này?

Có phải cậu vừa tự chui đầu vào rọ rồi không?

Có cần chuẩn bị đường chạy nữa không đây?

Anh đồng nghiệp cười rộ lên: "Anh em thì có gì mà không giải quyết được chứ? Hai người cứ nói chuyện cho xong xuôi hết đi nhé! Thôi cứ nói chuyện đi, tôi đi trước đây!"

Anh đồng nghiệp nói xong thì đi xem cá tầm con, để lại Bạch Mộc Ninh đứng đờ ở cửa, thậm chí cậu còn quên cả đóng lại mà cứ đứng ngây ở đó, đầu óc cứ phiêu du đâu đâu.

Chẳng mấy chốc, một bàn tay đặt lên mu bàn tay cậu, giành lấy tay nắm cửa.

Giây tiếp theo, cánh cửa đóng sập lại, căn phòng lại chìm trong tăm tối.

Ban ngày Bạch Mộc Ninh có ngủ bù nên cửa sổ đã bị rèm dày che kín, giờ trời cũng đã tối hẳn nên trong phòng không có lấy một tia ánh sáng.

Không biết có phải do căng thẳng quá mức hay không mà Bạch Mộc Ninh có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập, cả tiếng hô hấp nặng nề của Văn Cảnh.

Bạch Mộc Ninh không lên tiếng, vì thật sự cậu không còn biết phải nói gì, bây giờ đầu óc cậu đang rối tung cả lên.

Văn Cảnh vẫn là người mở lời trước: "Sao lại đổi tên? Cái tên Văn Ninh này nghe hay đấy."

Bạch Mộc Ninh căng thẳng đến mức bắt đầu bấu chặt vào tay mình, cậu ấp úng: "Chuyện đó... cái đó... em..."

Chỉ một câu nói mà cậu cứ lắp ba lắp bắp mãi không xong, dù sao Bạch Mộc Ninh cũng không biết mình muốn nói gì, đầu óc cứ như bị úng nước.

Khoảng cách của mình và người ấy đang rất gần, giờ lại gần thêm một chút nữa. Bạch Mộc Ninh phát hiện Văn Cảnh có khả năng nhìn trong bóng đêm rất tốt, anh vẫn có thể tìm thấy vị trí của cậu chính xác vô cùng.

Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn lại một nắm đấm, chẳng mấy chốc, cậu chợt cảm nhận được một bàn tay thô ráp đặt lên má mình, lòng bàn tay ấy đã có phần chai sần như thể vừa mới được mài giũa ra vậy.

Văn Cảnh là một bác sĩ Đông y nên đôi tay rất quan trọng, ngày thường anh luôn bảo vệ chúng rất kỹ, bàn tay anh mềm mại như tay con gái cơ mà.

Chỉ là hiện tại không biết Văn Cảnh đã làm gì mà tay thô ráp đến thế.

Lẽ nào anh đi bốc vác ở công trường sao?

Gương mặt cảm nhận được sự nứt nẻ trong đôi bàn tay cùng độ ấm đó rất rõ ràng, Văn Cảnh nói: "Bé Ninh, em vẫn chưa trả lời anh, tại sao lại lấy tên Văn Ninh?"

Lúc đó Bạch Mộc Ninh chỉ buột miệng rồi nói ra cái tên này như một bản năng, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày Văn Cảnh biết được, cho nên trong một chốc cậu không biết phải bao biện như thế nào nữa.

"Em muốn tên gì thì liên quan gì đến anh chứ?" Bạch Mộc Ninh tỏ ra hung dữ, nhưng phát hiện giọng mình lại chẳng có chút khí thế nào, xiu xíu sức lực uy hiếp cũng không có, ngược lại nghe cứ như đang làm nũng.

Văn Cảnh nhích lại gần thêm chút nữa, bây giờ khoảng cách một nắm tay cũng không còn, Bạch Mộc Ninh chợt trở nên hoảng hốt không thôi, cậu lùi về sau một bước.

Nhưng cậu càng lùi, Văn Cảnh càng tiến tới, đến khi lưng cậu chạm vào mép bàn thì mới nhận ra mình đã không còn lui được nữa, nó giống hệt tình cảnh của cậu lúc này vậy.

Hết đường trốn rồi.

Văn Cảnh chống hai tay lên bàn, tư thế vây chặt lấy cậu, áp lực từ anh rõ ràng đến mức khiến Bạch Mộc Ninh cảm giác được sự ngột ngạt.

Văn Cảnh của ngày thường dịu dàng hiền lành là thế, và rồi khi tiếp xúc một thời gian dài, Bạch Mộc Ninh lại sinh ra một ảo giác rằng anh thật sự rất dễ gần.

Nhưng giờ phút này, Bạch Mộc Ninh đã nhận thức rõ về anh hơn, người này chẳng hề dễ trêu vào một chút nào.

"Anh thích lắm."

Thích cái gì?

Thích tên Văn Ninh sao?

Bạch Mộc Ninh càng chột dạ hơn, cậu lí nhí: "Dạ, anh thích là được."

Tình thế hiện tại cực kỳ bất lợi với cậu, nên Bạch Mộc Ninh quyết định phải ra tay trước để giành thế chủ động, tranh thủ tự bào chữa cho mình cái đã.

"Anh Cảnh...?"

Bạch Mộc Ninh còn chưa nói dứt câu, Văn Cảnh đã áp trán mình lên trán cậu, ngón tay chặn lại trên môi cậu: "Suỵt, bây giờ anh không muốn nghe gì cả."

Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn im lặng, trong lòng lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Cậu vẫn còn nhớ lần mình giả làm bạn trai của Lý An Triệt, lại bị Văn Cảnh bắt gặp.

Văn Cảnh cũng không thèm nghe cậu giải thích mà chơi cậu một trận lâu thật lâu, xong rồi mới chịu nghe cậu nói.

"Bé Ninh, cởi cà vạt ra giúp anh." Văn Cảnh bắt anh ra lệnh, không biết anh định làm gì.

Dù sao Bạch Mộc Ninh cũng là người đuối lý trước nên giờ chỉ có thể nghe lời đưa tay cởi cà vạt ra cho anh: "Anh Cảnh, của anh đây ạ."

"Ngoan lắm."

Lời vừa dứt, chiếc cà vạt đột nhiên siết chặt lấy cổ tay cậu. Sau khi bị quấn vài vòng, Bạch Mộc Ninh phát hiện tay mình đã bị trói lại, không sao giãy ra được.

"Anh Cảnh, anh làm gì vậy? Sao lại trói em?"

Đột nhiên cả người cậu bị nhấc bổng lên, Văn Cảnh bế Bạch Mộc Ninh để cậu ngồi lên mép bàn. Bạch Mộc Ninh hoảng hốt ngửa ra sau, nhưng người kia lập tức áp sát lại đặt một nụ hôn lên môi cậu: "Bởi vì em không ngoan."

Đầu lưỡi bị cắn chặt, cậu chỉ có thể ậm ừ để bày tỏ sự phản kháng của mình. Vừa nãy là ai khen cậu ngoan nhỉ, giờ lại tự phủ định đi, có thấy mâu thuẫn không?

Đầu lưỡi bị kéo ra ngoài, sau đó bị Văn Cảnh nuốt trọn vào miệng. Giờ phút này Bạch Mộc Ninh cảm thấy cái lưỡi chẳng còn là một phần của cơ thể mình nữa, mà giống như món ăn để Văn Cảnh thỏa mãn cơn đói hơn.

Chưa thỏa mãn với việc nếm lưỡi, Văn Cảnh lại chuyển sang đánh dấu chủ quyền vùng cổ.

Khi Văn Cảnh hôn cậu, râu lởm chởm cứ cọ vào da khiến Bạch Mộc Ninh né tránh, lên tiếng: "Anh Cảnh ơi, râu đâm vào em, đau lắm."

Râu mới mọc đều là râu cứng, mà da Bạch Mộc Ninh lại mềm mại, cảm giác thật sự không thoải mái chút nào.

Hai cổ tay bị trói chặt giơ cao quá đầu, Văn Cảnh lạnh lùng buông một câu: "Ráng chịu đi."

Lời nói chẳng chút dịu dàng, thậm chí còn mang theo sự tức giận rõ ràng.

Bạch Mộc Ninh thầm nghĩ, Văn Cảnh dữ quá à.

Nằm trên bàn, Bạch Mộc Ninh như con cừu non chờ bị làm thịt, còn Văn Cảnh thì thành thạo đẩy vạt áo cậu lên cao nhất.

Bàn tay thô ráp lướt qua làn da mịn màng, Bạch Mộc Ninh cảm nhận được một sự nhạy cảm đặc biệt, nhất là khi "hạt vừng" bị cắn làm cậu suýt nữa nức nở thành tiếng.

Trong bóng tối, mọi cảm giác trên cơ thể đều bị khuếch đại, Bạch Mộc Ninh không kìm được khẽ rên lên một tiếng, còn 'mạch sống' thì càng lúc càng phấn khích.

'Mạch sống' ấy dường như quá nhớ cảm giác được Văn Cảnh chạm vào, hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến ý chí của chủ nhân lại cứ hăm hở ngóc đầu dậy trước tiên.

Quần của Bạch Mộc Ninh bị ném xuống mặt đất, cậu bị ép phải kê chân lên mép bàn.

'Mạch sống' vẫn còn đang tan chảy, thậm chí còn nhận được thứ cảm giác chưa từng có trước đây.

Ngón trỏ chen vào 'miệng chai' rồi mò mẫm xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Bạch Mộc Ninh ưỡn thẳng lưng, đầu óc ngập trong một cảm giác sảng khoái khó tả.

"Anh...Cảnh~"

Bạch Mộc Ninh không nói nên lời, gọi Anh Cảnh xong thì chẳng còn gì để nói tiếp nữa.

Cậu cắn môi lại để bản thân không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cậu thấy xấu hổ vô cùng tận.

Hành vi mà cậu ghét nhất lại khiến cậu chẳng thể nào từ chối. Quả nhiên như câu nói cũ, cơ thể thành thật hơn cái miệng nhiều.

Văn Cảnh đè cổ cậu xuống, ghé sát tai thì thầm: "Biết mình nghịch ngợm ở đâu chưa?"

Lực tay Văn Cảnh không mạnh, không đến mức làm cậu ngạt thở, nhưng động tác đè cổ vẫn khiến người ta vô thức muốn rụt cổ lại.

"Anh...Cảnh, tha cho em đi mà!"

Lúc này Văn Cảnh chẳng dễ nói chuyện chút nào, giọng trầm khàn đầy u ám: "Được thôi, em muốn anh tha thế nào?"

"Đừng... đừng... dùng ngón tay."

"Vậy em muốn gì?"

"Em chẳng muốn gì hết."

'Miệng chai' chỉ có chút xíu thế thôi, đừng làm gì thêm nữa là được.

Văn Cảnh ngoài miệng đồng ý, nhưng hành động lại ngược lại hoàn toàn, anh lại nhét thêm ngón giữa vào.

Ngón trỏ và ngón giữa phối hợp ăn ý hơn, khiến 'mạch sống' tan chảy hết lần này đến lần khác.

Vốn dĩ hàng tồn đã chẳng còn bao nhiêu, chỉ một lúc đã bị vắt kiệt, mà Văn Cảnh vẫn chưa chịu dừng.

Bạch Mộc Ninh cắn chặt môi, nghĩ thầm tối nay chắc chắn là một đêm không ngủ nổi.

Từ bàn tha đến giường, rồi từ giường chuyển sang tường.

Quần áo Bạch Mộc Ninh xộc xệch trông thảm hại vô cùng, còn Văn Cảnh vẫn chỉnh tề chỉ tháo mỗi cà vạt.

Sau khi nhấm nháp nước đường của 'cây mía' không biết bao nhiêu lần, Bạch Mộc Ninh đau miệng cầu xin: "Anh Cảnh, chừa cho em chút sức đi mà!"

"Em sai rồi, em sai rồi mà."

Vì không ngờ Văn Cảnh sẽ tìm được mình, nên cũng chẳng nghĩ tới việc Văn Cảnh sẽ chơi mình đến chết thế này.

Để giữ mạng, Bạch Mộc Ninh đành mạnh dạn thừa nhận lỗi lầm.

Dĩ nhiên, cậu còn một mục đích khác, đó là muốn trò chuyện với Văn Cảnh về lý do anh ấy lại xuất hiện ở vùng quê này.

Bạch Mộc Ninh đoán Văn Cảnh chắc chắn rất muốn biết tại sao cậu trốn đi mà không liên lạc với anh.

Nhân tiện cũng có thể dùng chủ đề này để chấm dứt màn đùa giỡn đơn phương kia.

Nhưng Văn Cảnh vẫn mãi là Văn Cảnh, chẳng bao giờ cho Bạch Mộc Ninh có cơ hội trì hoãn được.

"Tiếp tục, đừng dừng."

"Văn Ninh, ngoan." Đầu cậu bị đè xuống, Bạch Mộc Ninh lại chẳng nói được gì.

"Anh nói rồi, giờ không vội, em chẳng cần nói gì cả, cứ uống nước mía là được."

Văn Cảnh nắm gáy cậu x.oa n.ắn hỏi: "Đã bao lâu rồi mình không gặp nhau nhỉ?"

Bạch Mộc Ninh không nói được, miệng nghẹn lại vì đang ngậm một miệng 'mía'.

Văn Cảnh không phải muốn nghe cậu trả lời, tự mình đáp luôn câu hỏi của bản thân.

"Từ cái ngày em đến bệnh viện tìm Lý An Triệt tính đến giờ, tổng cộng là 176 tiếng, 10.560 phút, 633.600 giây."

"Bạch Mộc Ninh, lâu quá rồi, thật sự quá lâu rồi."

Miệng của Bạch Mộc Ninh bắt đầu đau rát, cậu ngước mắt nhìn Văn Cảnh đầy tội nghiệp, ra sức chớp chớp, cố ép ra mấy giọt nước mắt.

Cậu hy vọng Văn Cảnh sẽ mềm lòng mà tha cho cậu một lần. Nhưng kết quả là Văn Cảnh chỉ nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt mà cậu vất vả nặn ra, rồi bình thản nói: "Tiếp tục đi, bù lại những gì em còn nợ anh."

Bù thế nào đây?

Bạch Mộc Ninh bắt đầu lo lắng cho bản thân mình.

Tin tốt là cậu sẽ không chết.

Tin xấu là cậu sẽ kiệt sức.

Nhà hàng xóm bên cạnh nuôi một con gà trống to, cứ sáng nào cũng hơn năm giờ là bắt đầu gáy.

Trước đây Bạch Mộc Ninh rất bực mình, cảm thấy hành vi phá giấc ngủ của cậu thật thiếu văn minh.

Nhưng giờ đây, tiếng gà gáy lại như vị cứu tinh. "Anh Cảnh, năm giờ sáng rồi, em buồn ngủ chết mất, có thể ngủ được chưa?"

Văn Cảnh ngẩng đầu khỏi vai gáy cậu, bỗng trở nên dễ nói chuyện hơn: "Được, ngủ đi."

Vừa nói dứt câu, anh liền ôm lấy cậu đổ người xuống gối.

Cổ tay vẫn còn bị trói, Bạch Mộc Ninh chỉ muốn nói, anh đã vậy rồi thì mở trói giúp em luôn đi chứ...

Nhưng tiếng thở nặng nề của Văn Cảnh truyền đến, Bạch Mộc Ninh mới nhận ra Văn Cảnh đã ngủ mất rồi.

Bạch Mộc Ninh lẩm bẩm: "Không phải chứ, anh mấy ngày chưa ngủ mà ngủ nhanh thế sao?"

"Thôi kệ, tự mình tìm cách vậy."

Cậu nhích người định lén xuống giường lấy kéo, nhưng vừa động đậy một chút thì người bên cạnh đã cảnh giác mở mắt.

"Đi đâu?"

Bạch Mộc Ninh bị đôi mắt đỏ ngầu của Văn Cảnh dọa cho sợ, đành ngoan ngoãn nằm yên.

Tiếng thở đều đặn, trầm ổn lại vang lên lần nữa. Bạch Mộc Ninh khép mắt lại, thầm nghĩ thôi, có gì ngủ dậy rồi tính sau vậy.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com