Sáng sớm mùng một, Bạch Mộc Ninh bắt đầu đau đầu vì cơn say, nếu biết nó khó chịu như thế này thì tối qua cậu đã không uống rượu trắng rồi.
Ngô Đại Phúc thì lại uống giỏi vô cùng, cứ hết ly này đến ly khác hệt như uống nước lã. Bạch Mộc Ninh say choáng váng mặt mày rồi mà chú vẫn còn uống nữa, nếu không phải thím Ngô giận dỗi quát lên thì có khi chú ấy còn chưa dừng.
Nghe thì có vẻ như Ngô Đại Phúc là người đàn ông gia trưởng, nói một là một hai là hai, nhưng thực ra bên trong lại là kiểu sợ vợ chính hiệu, thím Ngô mà lên tiếng thì đảm bảo hiệu nghiệm hơn cả pháp lệnh.
Ngày mùng một ai cũng được nghỉ, không ai đi làm.
Bạch Mộc Ninh được ăn ở tại đây nên cũng không có việc gì làm, thế là sáng sớm đã dậy đi kiểm tra tình trạng cá tầm con, sau đó lại cho cá ăn.
Kết quả là cơn đau đầu do say rượu khiến cậu không thể đứng dậy nổi, đành ngồi thừ bên mép giường, xoa bóp huyệt Suất Cốc (1) một lúc, mới thấy cơn đau đầu dịu đi đôi chút.
Bạch Mộc Ninh nhận ra rằng cuộc sống của mình chưa hề tách khỏi Văn Cảnh, những kỹ năng sinh hoạt hằng ngày mà cậu đang dùng đều là do Văn Cảnh dạy.
Lúc này, trong đầu cậu chợt nảy ra một suy nghĩ, Văn Cảnh giống như ba mẹ cậu vậy.
Anh gắn liền với từng nhịp thở sinh hoạt của cậu, không thể nào tách rời, đi đâu cũng có hình bóng của anh, dù làm bất cứ điều gì cũng vô thức nhớ đến anh.
Quái lạ quá.
Từ lúc bị nhốt trong tầng hầm, Bạch Mộc Ninh đã áp dụng những phương pháp mà Văn Cảnh dạy để giữ bình tĩnh, bảo vệ bản thân, tìm cách trốn thoát rồi sinh tồn.
Nếu không nhờ những kiến thức anh dạy ngày thường, thì có lẽ lúc này Bạch Mộc Ninh đã chết trong tầng hầm kia vì sợ hãi rồi.
Cậu đứng dậy đi kiểm tra tình hình cá tầm con, chúng thích nghi rất tốt, chỉ vài ngày nữa là đã có thể cho ăn trùn chỉ (giun tròn đỏ) được rồi.
Lúc ra khỏi nhà kính, đang định đi xem cá tầm lớn thì bị thím Ngô gọi lại: "Nhóc Ninh, tới ăn sủi cảo này."
Bạch Mộc Ninh dạ một tiếng rồi vào trong bếp.
Ngày thường đều là thím Ngô nấu cơm, khi nào đông quá nấu không kịp mới nhờ người đến giúp.
Thức ăn tập thể lúc nào cũng qua loa, chỉ cần ăn được là được, chẳng ai quan tâm gì nhiều cả.
Hồi Bạch Mộc Ninh đi thực tập ở trại giống thủy sản cũng như vậy.
Công việc nuôi trồng thủy sản chủ yếu là lao động chân tay, đồ ăn lại khó nuốt, chỉ trong năm ngày cậu đã sụt mất năm cân.
Nhưng thím Ngô lại khác, thím cực kỳ chăm chút từng bữa ăn, Bạch Mộc Ninh mới ở đây vài ngày mà đã lên hai ký rồi.
Sáng mùng một ăn sủi cảo, nên thím Ngô đã dậy từ rất sớm để làm vằn thắn, nhân thịt và vỏ bánh đều là nguyên liệu tươi ngon.
Thím biết Bạch Mộc Ninh không thích ăn thịt heo nên sủi cảo toàn là nhân thịt bò.
Thím Ngô vội vàng đưa nước giấm và nước tương cho Bạch Mộc Ninh rồi nói: "Nhóc Ninh, ăn nhiều chút đi nhé cháu."
"Dạ cháu cảm ơn thím."
"Khách sáo gì chứ, thấy cháu cũng như con thím thôi, chăm sóc cháu cũng là việc nên làm mà."
Thím Ngô nói: "Con trai thím bận công việc, quanh năm chẳng mấy khi về nhà. Gọi điện cho nó, nó lúc nào cũng cáu gắt, thành ra lâu dần chú thím cũng không dám làm phiền nó nữa."
"Haizz, con cái lớn rồi là phải bay đi. Còn người già thì chỉ muốn ở nhà, chẳng ai sai cả, chỉ là suy nghĩ khác nhau thôi."
Bạch Mộc Ninh cơm nước xong, thím Ngô chợt lấy một bao lì xì từ trong túi ra rồi nói: "Nhóc Ninh à, năm mới vui vẻ nhé."
"Thím Ngô à, cháu không nhận được đâu ạ." Bạch Mộc Ninh vội vàng xua tay từ chối. Nếu không nhờ Ngô Đại Phúc cưu mang, cho cậu việc làm, có lẽ cậu đã chết đói ngoài đường rồi.
Hai vợ chồng họ đã đối xử quá tốt với cậu rồi, sao cậu dám nhận thêm tiền mừng tuổi?
"Cái thằng nhóc này, khách sáo cái gì chứ, cháu ở nhà thím cũng coi như con thím, mừng tuổi cho cháu thì có sao đâu?" Thím Ngô nói: "Nhóc Ninh, nghe lời thím cầm đi cháu, không nhiều lắm đâu, chút tấm lòng thôi."
Bạch Mộc Ninh vẫn đang do dự thì Ngô Đại Phúc đẩy cửa bước vào phòng bếp, lên tiếng: "Nhóc Ninh, cho cháu thì cứ nhận đi. Sao? Ông chủ phát lì xì mà cháu cũng không dám lấy à?"
Bạch Mộc Ninh cứ do dự mãi, lúc này mới chịu nhận lì xì: "Cảm ơn chú Ngô, thím Ngô, cháu ra ngoài cho cá ăn đây ạ."
Mở cửa ra ngoài, trong lòng Bạch Mộc Ninh như có trăm mối ngổn ngang, cậu muốn khóc nhưng mà không khóc được.
Từ ngày ba mẹ qua đời, cậu đã không còn được nhận lì xì nữa, ngay cả đến Tết cũng chẳng có nơi nào để về.
Người khác thì đoàn tụ với gia đình, còn cậu mãi mãi chỉ có một mình.
Chính vì vậy nên Bạch Mộc Ninh mới đặc biệt khao khát có một ngôi nhà. Cậu nghĩ, chỉ cần có một chốn đi về ổn định, thì nơi đó sẽ là nhà.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhà không phải là căn nhà, mà là những người đang chờ cậu trở về.
Chưa kịp bước ra khỏi cửa, bỗng sau lưng vang lên giọng nói hoảng loạn của Ngô Đại Phúc: "Vợ ơi, bà làm sao vậy? Bà đừng làm tôi sợ, bà tỉnh lại đi!"
"Vợ ơi, bà nhìn tôi này, tôi thật sự sợ lắm!"
Khi con người đối mặt với nỗi sợ, thường sẽ hoảng loạn đến mức mất phương hướng, không biết phải làm gì. Lúc này, Ngô Đại Phúc cũng đang rối bời, hoàn toàn không rõ mình nên làm gì tiếp theo.
Bạch Mộc Ninh quay người lại, thấy thím Ngô vừa rồi còn khỏe mạnh, giờ lại đang ngất xỉu trong vòng tay chồng.
Cậu bước nhanh tới kiểm tra tình trạng của thím. Bắt mạch một hồi, cậu chỉ biết rằng mạch đập ở vị trí Thốn rất yếu, nhưng không rõ bệnh cụ thể.
Khoảnh khắc này, Bạch Mộc Ninh vô cùng hối hận vì bản thân học hành không đến nơi đến chốn. Giá như lúc trước chăm chỉ hơn thì có lẽ bây giờ cậu đã có thể cứu người rồi.
Giá như, đời làm gì có giá như.
Bạch Mục Ninh cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ đối sách.
Mạch ở vị trí Thốn tương ứng với tim, Bạch Mộc Ninh ngẩng đầu lên hỏi: "Chú Ngô, có phải thím Ngô bị bệnh tim không ạ?"
Ngô Đại Phúc đã hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng, nhưng nghe hỏi vậy, chú vội đáp: "Đúng rồi, trước đây bà ấy cứ nói tim không khỏe, chú cũng không rõ là bệnh gì."
Bạch Mộc Ninh lục lọi trong ký ức những kiến thức cấp cứu liên quan đến bệnh tim mà Văn Cảnh từng dạy, rồi nhanh chóng nhớ ra một phương pháp trong Đông y: ấn huyệt Nội Quan (2).
Cách nếp gấp cổ tay khoảng hai tấc, nằm giữa hai gân, đây là một huyệt quan trọng thuộc kinh Tâm bào (3). Xoa bóp huyệt này có thể giúp giảm nhẹ các triệu chứng liên quan đến tim mạch.
Bạch Mộc Ninh vừa tiến hành cấp cứu vừa hô hoán Ngô Đại Phúc đi lấy xe để đưa đến bệnh viện.
Cậu chỉ là một tay gà mờ nên không thể thật sự cứu người được, cậu chỉ làm hết sức có thể để cấp cứu mà thôi.
Ngô Đại Phúc hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì, chân tay tê cứng, lúc nghe thấy giọng của Bạch Mộc Ninh, chú như tìm được chỗ dựa, lập tức nghe lời chạy ra ngoài lấy xe.
Chẳng bao lâu sau, đã có vài người lên xe chạy thẳng đến bệnh viện của huyện.
Mãi đến khi đưa vào phòng cấp cứu, cả hai mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa kịp nhẹ nhõm được bao lâu, bác sĩ trong phòng cấp cứu đã bước ra.
"Bệnh nhân sắp không ổn rồi! Bệnh tim nghiêm trọng như vậy sao không đưa lên bệnh viện thành phố? Trang thiết bị và trình độ y tế của bệnh viện huyện chúng ta không đủ để chữa trị đâu."
"Bây giờ thời gian đã bị lỡ hết rồi, cấp cứu cũng không kịp nữa. Hãy chuẩn bị vào nhìn bệnh nhân lần cuối đi!"
Ngô Đại Phúc không thể nào chấp nhận kết quả này, chú gần như quỳ xuống mà nói: "Xin bác sĩ hãy cứu bà ấy với, đừng để bà ấy chết như vậy được không?"
"Vợ tôi lúc đưa vào vẫn còn thở, sao giờ lại nói là không thể cứu nữa? Xin đừng bỏ cuộc, xin hãy cứu bà ấy đi mà!"
Bác sĩ bất lực nói: "Bệnh của bà ấy là bệnh cấp tính, hoàn toàn không thể cầm cự nổi quá mười phút."
"Từ chỗ chú đến bệnh viện huyện lái xe mất một tiếng. Nhờ mọi người sơ cứu kịp thời nên bà ấy mới cầm cự được đến đây, nếu không đã mất giữa đường rồi."
"Bệnh viện huyện ở đây có điều kiện như vậy, mọi người nên đưa bà ấy đến bệnh viện thành phố mới phải."
Bệnh viện huyện cách thành phố còn hơn bốn mươi phút lái xe, nhưng bây giờ đang là dịp Tết, đường lại tắc, với tình hình này, bốn mươi phút cũng không thể đến kịp.
Người này e là không thể cầm cự nổi nửa giờ, đưa đi cũng chỉ là phí công, chi bằng nói lời từ biệt cho đàng hoàng.
"Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi, giờ có bất kỳ biện pháp cấp cứu nào tốt đến mấy cũng không còn hiệu quả, vẫn chuẩn bị lo liệu hậu sự đi thôi."
Bác sĩ vừa nói xong, Ngô Đại Phúc đã quỳ sụp xuống đất ôm bụng khóc nức nở.
Bạch Mộc Ninh cũng nghe thấy bác sĩ nói gì đó, cậu đỡ lấy Ngô Đại Phu rồi nói: "Chú Ngô, cháu có một cách không biết có hiệu quả không, nhưng có thể thử xem sao."
Cậu muốn liều một phen, dù sao còn hơn là ngồi im chờ chết.
Bác sĩ nói việc sơ cứu của Bạch Mộc Ninh rất hiệu quả, vì vậy Ngô Đại Phúc lau nước mắt nói: "Nhóc Ninh, cứu thím cháu đi, cứu thím đi cháu."
"Chú Ngô chờ cháu nhé, cháu sẽ quay lại ngay."
Bạch Mộc Ninh vội vàng lao xuống lầu, chạy đến tiệm thuốc Đông y bên cạnh để kê đơn, bốc thuốc.
Phá Cách Cứu Tâm Thang (4), bài thuốc có thể cứu mạng trong trường hợp suy tim nghiêm trọng, chính là phương thuốc cứu mạng mà Văn Cảnh đã truyền cho cậu.
Bây giờ cậu muốn thử một lần.
Đặt đơn thuốc lên quầy thu ngân, Bạch Mộc Ninh lấy phong bao lì xì đưa tiền nói: "Thuốc cứu mạng, làm ơn nhanh lên ạ."
Ông chủ nhìn đơn thuốc một chút, rồi nhìn Bạch Mộc Ninh nói: "Ai dạy cậu đơn thuốc này?"
"Ông chủ, tôi đang chờ thuốc cứu mạng, chú có thể đừng lãng phí thời gian được không ạ?"
Ông chủ cũng hiểu tầm quan trọng của đơn thuốc này, bèn nhanh chóng sắc thuốc ngay.
Đợi đến khi thím Ngô uống xong, cậu mới ngồi phịch xuống đất, tay run rẩy không ngừng.
Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Ninh cứu người nên cậu chẳng có chút tự tin nào cả.
Cậu không biết thuốc có hiệu quả không, nhưng vẫn muốn thử một lần.
"Có được hay không cứ để ông trời định vậy!"
Bạch Mộc Ninh nghĩ, Văn Cảnh giỏi đến mức như vậy, chắc chắn đơn thuốc cũng không có vấn đề gì.
Nhất định sẽ không có vấn đề gì cả.
Thời gian từng giây trôi qua, lần đầu tiê Bạch Mộc Ninh cảm nhận được cảm giác ngày dài như năm tháng.
Cuối cùng, khi bác sĩ tuyên bố vẫn còn hy vọng, Bạch Mộc Ninh mới thở phào ngồi bệt xuống đất, lúc này cậu thở ra một hơi nặng nề mà bản thân đã giữ trong cổ họng.
Sau đó là thủ tục chuyển viện, đưa đi bệnh viện thành phố để tiếp nhận điều trị tiếp theo.
Trong suốt thời gian này, Bạch Mộc Ninh luôn ở bên cạnh Ngô Đại Phúc để giúp chú hoàn thành các thủ tục liên quan.
Vốn dĩ Ngô Đại Phúc trông rất trẻ, nhưng qua một lần sóng gió này, tóc chú đã bạc đi rất nhiều.
Khi cùng Ngô Đại Phúc đợi người trong phòng hồi sức, Bạch Mộc Ninh nghĩ, vào ngày thứ năm rời xa Văn Cảnh cậu muốn được trở thành một bác sĩ thật giỏi.
-
Một đêm thức trắng, sáng hôm sau, cuối cùng Ngô Đại Phúc thở phào nhẹ nhõm khi thấy tình trạng của vợ đã ổn định và thím đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh chung.
Chú nhờ người chăm sóc vợ mình, lúc này mới đưa Bạch Mộc Ninh trở về.
Vợ chú còn phải nằm viện một thời gian khá lâu, nên chú cũng phải về lấy một số đồ dùng cá nhân cùng với thẻ ngân hàng, và phải nhờ người trông coi trại cá nữa.
Trên đường trở về, Ngô Đại Phúc liên tục cảm ơn Bạch Mộc Ninh, chú cứ nói năng lộn xộn không ngớt.
Lúc này, Bạch Mộc Ninh hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của y học cổ truyền.
Và cũng hiểu được sự hấp dẫn của nó.
Ngô Đại Phúc thu dọn đồ đạc, lái xe đến bệnh viện thành phố để đưa vợ đi, một nhân viên trong trang trại đã quay lại chăm sóc cá, thế nên Bạch Mục Ninh chuẩn bị ngủ trưa.
Nằm trên giường, Bạch Mộc Ninh vẫn nghĩ về những chuyện xảy ra hôm qua.
Y học phương Tây nói không được, nhưng cậu đã dùng một loại thuốc cứu mạng để cứu thím Ngô thoát khỏi bờ vực cái chết.
Trong lòng cậu dâng trào một ý chí chiến đấu, Bạch Mộc Ninh cảm thấy tự hào về bản thân.
Ban đầu Bạch Mộc Ninh học y vốn chẳng xuất phát từ động cơ thuần túy gì cả, Văn Cảnh muốn dạy thì cậu học thôi, còn tiện thể có cơ hội tiếp cận anh luôn.
Lúc học thì tâm trí rối tung chẳng tập trung được mấy, cũng không thật sự nghiêm túc. Khi ấy, cậu nghĩ mình chắc chắn chẳng thể nào trở thành một bác sĩ Đông y được.
Nhưng sau sự việc xảy ra ngày hôm qua, suy nghĩ của Bạch Mộc Ninh đã khác.
Cậu muốn tiếp tục học y học cổ truyền, cậu muốn trở thành một bác sĩ.
Nhưng bây giờ chưa thể học được, sau này sẽ tiếp tục vậy!
Không biết cậu đã ngủ bao lâu, Bạch Mộc Ninh bỗng bị đồng nghiệp đánh thức, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ thì lúc này cũng đã sáu giờ chiều, trời đã tối rồi.
Đồng nghiệp gõ mạnh cửa rồi nói: "Văn Ninh ơi, cậu mau dậy đi, có người tìm cậu này."
Bạch Mộc Ninh còn chưa ngủ đủ nên lúc dậy có hơi cáu gắt, cậu đi tới mở cửa bất mãn nói: "Ai tìm tôi?"
Đồng nghiệp nghiêng người, chỉ vào người đứng bên cạnh nói: "Văn Ninh, anh cậu đến tìm cậu rồi này."
Anh?
Cậu đào ra được một ông anh chứ?
Bạch Mộc Ninh vốn dĩ đang buồn ngủ, mắt nhắm chặt không mở nổi, khi suy nghĩ một chút về người anh đó rồi lập tức mở to mắt.
Người đứng bên cạnh đồng nghiệp chính là Văn Cảnh đã bao ngày không gặp.
Văn Cảnh râu ria lởm chởm, sắc mặt tiều tụy, toàn thân toát ra đúng bốn chữ: u ám, nặng nề.
Bạch Mộc Ninh bị sốc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn rồi tự nhủ bản thân rằng ảo giác, tất cả là ảo giác mà thôi.
Cậu đã bỏ trốn rồi, sao Văn Cảnh có thể tìm ra cậu được?
Chắc chắn là ảo giác.
Đồng nghiệp vẫn tiếp tục nói: "Văn Ninh, cậu sao vậy, gặp anh cậu không vui à?"
"...?"
Làm sao có thể vui được, còn sợ hãi thì có.
Vì còn có đồng nghiệp ở đó, Bạch Mộc Ninh chỉ có thể cắn răng, miễn cưỡng chào hỏi: "Anh, sao anh lại đến đây?"
Văn Cảnh không trả lời câu hỏi của Bạch Mộc Ninh mà chỉ nhìn cậu, còn không tiếc lời khen ngợi: "Văn Ninh? Tên này hay đấy."
Bạch Mộc Ninh: "...?"
Sao anh ấy lại vui vẻ như vậy, chẳng phải nên tức giận sao?
Tác giả có lời muốn nói
Kiến thức cứu chữa liên quan đến y học cổ truyền được tham khảo từ mạng internet.
Văn Cảnh: Vợ tôi mang họ tôi, vui quá.
「 ✦ GHI CHÚ ✦ 」
(1) 率谷穴【Shuàigǔ xué】Huyệt Suất Cốc là huyệt thứ 8 thuộc kinh Đởm (Đởm kinh – túi mật), nằm ở vùng đầu, chính xác là phía trên tai tại điểm giao giữa đường thẳng từ đuôi lông mày kéo lên qua đỉnh tai khoảng 1.5 thốn. Đây là huyệt thường được sử dụng để giảm đau đầu, đau nửa đầu, ù tai, chóng mặt, đặc biệt hiệu quả trong các cơn đau đầu do cảm lạnh, say rượu, khí huyết kém lưu thông. Khi xoa bóp hoặc châm cứu huyệt Suất Cốc, có thể giúp thư giãn thần kinh, tăng tuần hoàn vùng đầu, nhờ đó giảm triệu chứng đau đầu căng thẳng (Nguồn:《针灸大成》; TCM Wiki – Shuaigu GB8)
(2) 内关穴【nèiguān xué】Huyệt Nội Quan là một huyệt vị quan trọng trong y học cổ truyền, nằm trên mặt trong cẳng tay cách nếp gấp cổ tay khoảng hai thốn (khoảng ba ngón tay) và giữa hai gân cơ gấp cổ tay. Huyệt này thường được sử dụng để điều trị các vấn đề liên quan đến tim mạch, đau ngực, buồn nôn, mất ngủ và căng thẳng. Ngoài ra, việc bấm huyệt Nội Quan còn giúp giảm triệu chứng say tàu xe và hỗ trợ điều trị xuất tinh sớm (đã chú thích ở chương 28)
(3) 心包经【Xīnbāojīng】Kinh Tâm bào là một trong 12 kinh chính trong hệ thống kinh lạc của Đông y, còn gọi là Thủ Quyết âm Tâm bào kinh. Đây là kinh mạch liên quan đến Tâm bào lạc, lớp màng bao quanh tim, có chức năng bảo vệ tim khỏi các tác động xấu từ ngoại tà và cảm xúc tiêu cực. Kinh này bắt đầu từ lồng ng.ực, đi qua vùng tim, xuống dọc cánh tay trong, kết thúc ở ngón giữa. Các huyệt đạo trên kinh Tâm bào lạc thường được sử dụng để điều trị các chứng rối loạn tim mạch như hồi hộp, đánh trống ngực, đau vùng ngực, khó thở, đồng thời còn giúp an thần, trấn tĩnh, giảm stress rất hiệu quả (Nguồn:《针灸学》– Đại học Trung Y Dược Bắc Kinh; TCM Wiki: Pericardium Meridian)
(4) 破格救心汤【Pògé jiùxīn tāng】có thể hiểu là Thuốc (cứu) tim đặc biệt, vì trong y học cổ truyền, nhiều bài thuốc sẽ có tên kết thúc với chữ 'đan' (vd: Bình bổ trấn tâm đan), hay chữ 'thang' (vd: Tam hoàng tả tâm thang)