Nếu không phải lấy cớ nàng không xuất lực trong chuyện này, những người đó nào dám giở công phu sư tử ngoạm, đề xuất đòi danh ngạch Quốc Tử Giám.
Còn một hơi đòi năm người, nói là tộc nhân đọc sách của Phùng thị ở kinh thành bị liên lụy, muốn bọn họ hỗ trợ chia sẻ ảnh hưởng.
Từ khi khai triều đến nay, mỗi nhà có danh ngạch ân ấm của tước gia chỉ có một, năm danh ngạch này nàng có thể kiếm ở đâu? Cho dù sau khi hồi kinh nói chuyện này cho người trong nhà, sợ là trong nhà cũng không dễ thực hiện.
Chính vì như thế, lúc trước nàng mới thử thăm dò Hàn thị nhắc tới chuyện nhờ nhà nương đẻ nàng hỗ trợ.
Trữ thị nghĩ có thể gom thêm một cái liền giảm bớt một phần gánh nặng cho nhà nương đẻ, lại không nghĩ rằng Hàn thị một ngụm liền cự tuyệt, sau đó liền tránh nàng như rắn rết.
“Lúc trước ta đối với Ngọc nhi tốt bao nhiêu, chỉ là muốn nàng giúp một chuyện nhỏ mà thôi, nàng cũng không chịu.” Trữ thị cảm thấy thật sâu sắc Hàn thị trở mặt vô tình, “Ta ngược lại muốn xem xem sau này nàng có cần ta hỗ trợ hay không.”
Trữ thị nói những lời này có chút giận dỗi.
Nha hoàn lo lắng nói: “Nhưng nếu không gom đủ danh ngạch, Phùng tộc trưởng không muốn nghĩa tuyệt với Tống thị thì làm sao bây giờ?”
“Nữ nhân kia có thể nói chuyện lung tung ở kinh thành đều là vì có phu quân nhi tử làm chỗ dựa, chỉ cần hai người bọn họ làm việc nghĩa tuyệt, Phùng tộc trưởng liền có thể thuận lý thành chương để cho người lên kinh mang nàng ta về.”
Trữ thị cũng lo lắng như vậy, mặc dù nàng ta còn chưa hồi kinh, nhưng cũng có thể đoán được nhà nương đẻ của nàng bị kích động bao nhiêu, hiện tại đã có người nhắc tới chuyện nhị đường huynh năm đó giấu công chúa nuôi tình nhân.
Mặc dù công chúa không còn tại thế, nhưng tóm lại là tỷ tỷ ruột của tân đế.
Nếu không phải ngại cái cán chuôi này, một gia tộc nhỏ bé như con kiến, làm sao dám làm lên mặt với nàng.
Trữ thị thở ra một hơi thật sâu, khẽ cắn môi: “Ta lại đi tìm nhị tẩu thử xem.” Có thể gả vào Lý gia, Hàn thị cũng là hòn ngọc quý trong tay phụ mẫu trong nhà, chỉ cần nàng đồng ý giúp đỡ, danh ngạch chẳng qua chỉ dùng vài năm mà thôi, chẳng lẽ người Phùng gia còn có thể quấn lấy lâu dài. Qua hai năm này liền trả lại cho Hàn gia.
Quả thật gần đây Hàn thị vẫn luôn trốn tránh Trữ thị. Đủ loại chuyện xảy ra ở Quỳnh Châu phủ lúc trước, đủ để cho nàng thấy rõ lòng dạ và tầm mắt của Trữ thị, cộng thêm Trữ thị đưa ra yêu cầu vô lý kia, gần đây tiểu cô ôm nhi tử đến xe ngựa Phong gia g.i.ế.c thời gian cũng là nàng cam chịu.
Không thể không nói chiêu này vẫn rất hữu dụng. Trữ thị trời sinh tính kiêu ngạo, sẽ không hạ mình đi xe ngựa Phong gia ôm hài tử của mình, như vậy có thể hoàn mỹ ngăn cách nàng ta và nhi tử của mình.
Hàn thị thở dài một tiếng, thật sự là cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đi đường mệt mỏi, tâm kế cũng mệt mỏi, trong trong ngoài ngoài một đại gia đình nàng đều phải quan tâm, còn phải tìm phiền toái cho nàng.
Từ tỉnh An Lục đến kinh thành, ngoại trừ đoạn đường đi từ tỉnh ra có thể đi xe ngựa, khi đến bến đò An Kinh, liền phải xuống xe ngựa, đổi thuyền xuôi nam.
Bởi vì mấy ngày nay vẫn bị Trữ thị quấn lấy, Hàn thị đối với việc đón bọn họ lên thuyền kiểm tra thân phận văn thư và người tiếp ứng, những thứ khác liền không có chú ý nhiều hơn.
Ngược lại Tống Sư Trúc, một cỗ xe ngựa nghe thấy gió sông mặn chát đập vào mặt, nhìn mười mấy chiếc thuyền lớn thả neo bên bờ, mí mắt vẫn luôn giật giật.
DTV
Cách đó không xa Phong Hằng đang nói chuyện với Lý phu tử. Lại nói tiếp vị phu tử phủ học này, Tống Sư Trúc lúc trước chỉ nghe thấy tiếng, không thấy người. Mấy ngày nay thấy hắn có mặt, lại cảm thấy bộ dáng của hắn không giống như là người vừa bị người khác kích động liền hồ đồ.
Có lẽ bởi vì nàng tạm thời muốn tìm Phong Hằng, Lý phu tử cười hắc hắc hai tiếng với phương hướng của nàng, nói vài câu gì đó bên tai Phong Hằng, sau đó mới để cho hắn tới.
Trong lòng Phong Hằng cũng có chút buồn cười, phần lớn người phương Bắc chưa từng thấy thuyền, trên mặt người phương Bắc ở bến đò đều có chút sợ hãi, hắn còn tưởng rằng Tống Sư Trúc cũng sợ hãi giống như những người kia, lại không nghĩ rằng nàng sẽ nói với mình, cảm thấy những con thuyền này không thích hợp.
Phong Hằng vốn đang cười, nghe thấy những lời này của Tống Sư Trúc, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn đang muốn nói chuyện, bên cạnh có một người trẻ tuổi bộ dáng kiệu phu nhịn không được đáp lời: “Vị phu nhân này, không cần sợ, thuyền hành Chu gia mới xuống nước hai năm, rất vững chắc.” Người từ đất Bắc tới đều sợ ngồi thuyền, hắn đã nhìn thấy mấy người như vậy.
Phong Hằng cùng Tống Sư Trúc liếc nhau một cái, Phong Hằng chắp tay khách khí nói: “Vị tiểu ca này, lần đầu tiên nội nhân lên thuyền, có thể mời ngươi giới thiệu một chút tình huống của những thuyền này không?”
Tống Sư Trúc cũng đưa mắt nhìn sang, cực lực biểu thị mình thật sự rất lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên mặt kiệu phu trẻ tuổi đột nhiên hiện ra một ít sợ hãi, khoát tay nói: “Đừng hỏi ta, ta chính là một người làm công thôi.”
Chỉ nhìn bộ dáng hắn đột nhiên giữ kín như bưng, Tống Sư Trúc liền biết khẳng định có nội tình. Vừa vặn bọn họ cũng muốn thuê người vận chuyển hành lý, Tống Sư Trúc cho Loa Sư một ánh mắt, Loa Sư liền ra mặt thuê hắn và mấy kiệu phu khác.
Không đến nửa canh giờ, kiệu phu vừa thuê đã chuyển xong tất cả hành lý. Sau đó Tống Sư Trúc lại bảo Loa Sư đưa điểm tâm nước trà, những người khác được an tâm thoải mái, kiệu phu trẻ tuổi ăn những điểm tâm tinh xảo này, lại có chút ăn không biết vị, đối với phương hướng Phong Hằng hết sức do dự, cuối cùng vẫn đi tới.
So với Tống Sư Trúc còn muốn giày vò hành lý của mình, Trữ thị hoàn toàn là một chưởng quỹ vung tay. Lý gia lần này mang theo không ít hành lý, sợ người trong nhà chờ không kiên nhẫn, Hàn thị liền sai người bao hết khách điếm bên cạnh bến đò cho người nghỉ ngơi.
Trữ thị vừa vặn ngồi ở đại sảnh, liền nhìn Phong Hằng bắt chuyện với một kiệu phu.
Nàng vừa vung khăn hóng mát, vừa chán đến c.h.ế.t nói với nha hoàn: “Bên kia đang thì thầm cái gì?” Lúc xuất phát là cuối tháng tư, đến bến đò đã là giữa tháng năm, thời tiết thực sự quá nóng, tâm tình Trữ thị không khỏi có chút bực bội.
Nha hoàn cũng nóng, nhưng Trữ thị lên tiếng hỏi, nàng vẫn chống chọi mặt trời đi hỏi thăm một chút, trở về liền cười nói: “Phong nương tử chưa từng ngồi thuyền nên có chút sợ hãi, Phong cử nhân vì trấn an nàng ta nên đang hỏi thăm phu khuân vác tình hình những thuyền này.”
“Thật sự là đồ nhà quê.” Trữ thị cười nhạo một tiếng, nàng ta ngồi thuyền từ kinh thành đến Quỳnh Châu phủ, lúc ấy liên tiếp lên thuyền mười ngày, bây giờ Trữ thị còn chưa lên thuyền, trong lòng nhìn thấy cũng cảm thấy phiền.
Mắt thấy Tống Sư Trúc còn đứng ở bên kia, nàng cười nhạo nói: “Dù sao nàng cũng là nương tử cử nhân, cứ như vậy đứng ở đó nghe những người thô bỉ kia nói chuyện, thật đúng là một chút cũng không ngại bẩn.”
Nha hoàn nghĩ đến những lời vừa rồi tiến lên nghe được, cũng có cảm thụ giống như Trữ thị, nàng ta lắc đầu nói: “Phong nương tử còn bảo người lấy bánh ngọt cho bọn họ ăn, rất khách khí.” Theo nha hoàn, những kiệu phu kia vì mấy đồng tiền thối cái gì cũng làm, chỉ cần cho đủ tiền thì hỏi cái gì không ra?
Cần gì phải tự hạ thấp địa vị như vậy.
Vừa vặn Trữ thị cũng nghĩ như vậy, hai chủ tớ hợp lại cười nhạo hai phu phụ Phong gia một trận.
Nếu Tống Sư Trúc biết Trữ thị và nha hoàn cảm thấy có tiền chính là vạn năng, nàng nhất định sẽ tìm bọn họ nói lý lẽ. Bọn họ hỏi thăm tin tức vẫn rất tốn sức.
Trong phòng thượng hạng của khách điếm, Loa Sư cầm hộp cơm nói với Tống Sư Trúc: “Chúng ta đem điểm tâm mấy ngày sau đều đưa ra ngoài rồi.”
Tống Sư Trúc nhìn hộp điểm tâm chỉ còn lại mảnh vụn, đau lòng gật gật đầu.
“Thuyền Chu gia thật là xấu.” Loa Sư không nhịn được nói, vừa rồi khi Phong Hằng hỏi, Tần ma ma canh cùng Tống Sư Trúc đi chia điểm tâm, tất cả đều nghe được rõ ràng.
Thuyền ở bến Kinh An không ngờ chỉ có thuyền của Chu gia có thể đỗ, hơn nữa bọn họ còn phái rất nhiều gia đinh nhìn chằm chằm bến đò không cho thuyền nhà khác đỗ, vừa có thuyền chưa được bọn họ cho phép tiến vào, liền cho người tiến lên gây phiền toái.
Là hành vi ác bá điển hình.
Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, nói: “Muội bảo Tần ma ma cầm chút tiền đi cho người vừa rồi kia, tránh người một chút.”
Nàng hỏi xong mới nghĩ đến.
Người nọ tuổi còn nhỏ, thấy nàng vẻ mặt bất an, ngôn từ lại hòa khí, mềm lòng liền nói thêm vài câu. Vừa rồi chung quanh cũng có kiệu phu lớn tuổi, những người kia lại không dám lên tiếng, Tống Sư Trúc cảm thấy, nhất định là sợ đắc tội Chu gia sau này không có cơm ăn.
Cho nên sau đó nàng nói với bên ngoài là nàng sợ ngồi thuyền, chính là sợ người nhà họ Chu tìm hắn gây phiền toái.
Loa Sư nghe vậy, cũng có chút lo lắng bọn họ đập bát cơm của người kia.
Tống Sư Trúc vỗ vỗ bờ vai của nàng, nói: “Cho nên ngươi hào phóng một chút.” Túi tiền của nàng đều do Loa Sư quản lý, có lẽ trong nhà bỏ ra nhiều, vào ít, mấy ngày nay vừa thấy nàng thưởng cho hạ nhân nhà họ Chu, vẻ mặt Loa Sư liền nhăn nhó.
Loa Sư hít sâu một hơi, sau đó lấy ra một hộp gỗ lim, lấy ra hai thỏi bạc trắng, mỗi thỏi đều nặng năm lượng, đủ cho gia đình bình thường dùng trong một hai năm. Nàng ra gian ngoài giao cho Tần ma ma, sau đó khi trở về còn có chút thở dài.
Tống Sư Trúc cũng không có tâm tình an ủi nàng.
Lý gia hành lý thật sự nhiều, tổng cộng mười lăm thuyền lớn, liền có mười hai thuyền hành lý. Tống Sư Trúc vừa rồi nhìn một chút, cảm thấy dựa theo tiến độ, ít nhất phải đến sau giờ ngọ mới có thể rời bến.