Sáng sớm ngày thứ hai, Lý cữu cữu và Lý cữu mẫu đưa nhi tử đến hội họp với bọn họ, đợi lát nữa bọn họ còn phải tụ tập với xe ngựa nhà Lý đại nho. Lý Ngọc Ẩn ngồi một mình trong một chiếc xe ngựa, người hai nhà đều có không gian riêng, không có ở cùng một chỗ.
Tống Sư Trúc lưu luyến không rời hôn khuê nữ, tạm biệt người nhà, mang theo Phong Bình, Tần ma ma và Loa Sư xuất phát.
Những nha hoàn sai vặt khác trong nhà, nàng đều để lại cho Lý thị sai sử, hơn nữa hạ nhân Lý thị mang từ huyện đến, hạ nhân Phong gia cũng không ít.
Bởi vì tình ly biệt, Tống Sư Trúc trên đường có chút ủ rũ. Ngược lại là Lý Tùy Ngọc nửa đường tới chỗ nàng, đối với Lý Ngọc Ẩn có chút hiếu kỳ.
Bởi vì Lý Tùy Ngọc tới đây, Phong Hằng liền đi ra bên ngoài cưỡi ngựa.
Cuối tháng tư trời nắng ấm, hai bên quan đạo cỏ cây sinh sôi, um tùm thành bụi, các loại hoa dại vừa mới nở rộ, liền chiêu đến ong bướm vây quanh, cảnh trí như vậy nếu không phải vì đi đường, đạp thanh du xuân cũng là cực tốt.
Trong xe ngoại trừ hai người đang nói chuyện, còn có một tiểu nam oa ngủ thập phần thơm ngọt. Lý Tùy Ngọc cười nói: “Cũng không biết vì sao Ngọc nhi lại thích Tống tỷ tỷ như vậy, nhị tẩu, tam tẩu hai ngày nay đều ghen.”
“... Có thể bởi vì ta vừa sinh xong hài tử, trên người có mùi sữa?” Không phải nói tiểu hài tử đặc biệt mẫn cảm với mùi trên người nương sao.
Vị tiểu thiếu gia Lý gia này, lúc trước ở trên lễ bái sư của Phong Hằng đã cực kỳ hữu hảo với nàng.
Nhớ tới nụ hôn hai gò má ướt sũng trên mặt lúc ấy, Tống Sư Trúc không khỏi cúi đầu bẹp một cái hôn lên trên mặt nam oa ngủ giống như Tiểu Trư, trong lòng cảm thấy Lý Tùy Ngọc thật sự săn sóc, biết nàng không thể mang theo khuê nữ, liền dẫn điệt tử tới an ủi tâm tình của nàng.
Bởi vì nhớ tới khuê nữ, Tống Sư Trúc nhịn không được lại hôn lên mặt Lý tiểu thiếu gia mấy cái.
Tiểu nam oa híp mắt, chu đôi môi như hồng tươi ngồi dậy, Tống Sư Trúc còn tưởng rằng đánh thức hắn, ai ngờ tiểu thiếu gia ráng chống đỡ hôn lên mặt nàng một cái, sau đó tiếp tục nằm xuống ngủ thiếp đi.
Tống Sư Trúc sờ lên mặt, hắn tỉnh lại chính là vì hôn lại nàng?
Lý Tùy Ngọc có chút xấu hổ, tính tình điệt tử nhà mình chính là như vậy, nàng nói: “Ngọc nhi rất thích Tống tỷ tỷ.”
Nghe thấy tên mình, Lý Ngọc dường như lại có dấu hiệu tỉnh lại, Lý Tùy Ngọc vội vàng nói sang chuyện khác, lại nói đến đánh giá của Lý lão thái thái đối với Lý Ngọc Ẩn.
Nghe đủ loại tán thưởng trong miệng nàng, trong lòng Tống Sư Trúc cũng có chút buông lỏng. Cho dù chỉ là "Phong tư như ngọc", "Nhất biểu nhân tài" loại đánh giá này, cũng có thể nói rõ người Lý gia đối với biểu ca cảm nhận không tệ.
Dù sao muốn cùng lên đường, nếu đại biểu ca có thể được thừa nhận của người Lý gia, trên đường đi sẽ ít đi rất nhiều mâu thuẫn.
Chỉ là Lý Tùy Ngọc nói hơi nhiều, Tống Sư Trúc mịt mờ nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng thản nhiên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Thời đại này chú ý là "Họ cùng họ không lập gia đình", nàng thật đúng là sợ Lý Tùy Ngọc sẽ coi trọng biểu ca.
Sau khi biết rõ Lý Tùy Ngọc không có ý tứ về phương diện này, Lý Tùy Ngọc lại lần nữa cảm thán "Thật không nghĩ tới Lý Ngọc Nhiên cũng có đích huynh như vậy ", Tống Sư Trúc cũng không có suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà sau khi Lý Tùy Ngọc nói ra những lời này, nàng lại đột nhiên nghĩ đến Lý Ngọc Nhiên cũng là biểu đệ của Tống Sư Trúc, liền xấu hổ cười cười.
Tống Sư Trúc cũng không để ý, dù sao Lý Ngọc Nhiên cũng đã đền tội, hơn nữa bây giờ còn có quan hệ thân cận với người hai nhà, nàng nói: “Biểu ca tính tình có chút quạnh quẽ, cùng huynh đệ trong nhà luôn luôn không thân cận.”
Nói xong đại biểu ca, Tống Sư Trúc lại nhớ tới Lý thị và khuê nữ, tâm tình nàng buồn bực, không khỏi thở dài, dự định dùng đồ ăn ngon an ủi tâm tình của mình.
Trên bàn bày ra rất nhiều điểm tâm, tay Tống Sư Trúc lại duỗi thẳng về phía Lý Tùy Ngọc đã gõ xong một đống nhân hạch đào.
Vừa rồi vì dỗ điệt tử, Lý Tùy Ngọc cầm đồng chùy gõ một đống lớn nhân hạch đào. Cô nương này quả thực có chút thiên phú trong việc gõ hạch đào.
Một búa đập xuống, vỏ hạch đào liền nứt ra thành hai nửa hình tròn.
Nàng không chỉ gõ, còn mang theo đồ bóc vỏ, bóc ra nhân hạch đào cũng là vô cùng hoàn chỉnh.
Tống Sư Trúc vừa rồi nhìn thấy liền vô cùng ngứa ngáy, ăn vào trong miệng quả nhiên có một phen tư vị khác. Lý Tùy Ngọc nhìn nàng thích ăn, cười: “Nếu Tống tỷ tỷ thích, ta lại sai người đưa một bàn tới.”
“Vẫn là không cần, nếu thấy tam tẩu ngươi lại cho rằng ta chiếm tiện nghi của ngươi.” Ăn nhân hạch đào của người ta, Tống Sư Trúc cũng muốn suy nghĩ cho Lý Tùy Ngọc một chút.
Sáng sớm hôm nay khi bọn họ đến đại trạch Lý gia, Trữ thị vừa vặn bố trí rương hòm chứa xe ở cửa, vừa nhìn thấy xe ngựa nhà các nàng liền rầm rì, một trận ám chỉ bọn họ chiếm tiện nghi không đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Sư Trúc bày ra một bộ dáng " lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi", tai trái vào tai phải ra, khiến Trữ thị tức giận gần chết.
Từ trước đến nay, khi nàng ta đối mặt với Trữ thị vẫn luôn có chút thú vị ác ý, chỉ thích nhìn khuôn mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm gì của nàng ta. Nhớ tới bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Trữ thị, nỗi buồn ly biệt trong lòng nàng đã biến mất rất nhiều.
Bởi vì nhắc tới tẩu tẩu mình, Lý Tùy Ngọc cũng có chút ngượng ngùng, nàng nghĩ nghĩ, hạ giọng nói: “Thật ra Tam tẩu ghen ghét Tống tỷ tỷ.”
Chuyện này ở Lý gia cũng không phải là bí mật.
“..." Ghen ghét nàng?
Tống Sư Trúc đột nhiên có hứng thú. “Ghen ghét ta cái gì?” Tống Sư Trúc từ sau khi qua năm mới đã cực ít đến Lý gia, còn không biết Trữ thị lại còn ghen ghét nàng.
Nàng ta cảm thấy rất rõ, nếu trên người mình có chỗ nào đáng để Trữ thị ghen tị, nàng nhất định phải phát dương quang đại lên.
Nhìn Tống Sư Trúc đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt tỏa sáng, Lý Tùy Ngọc bật cười: “Tam tẩu ghen ghét Tống tỷ tỷ có thể sinh khuê nữ.”
Tống Sư Trúc: “……”
“Là thật!” Thấy Tống Sư Trúc không tin, Lý Tùy Ngọc còn nói: “Tam tẩu gả vào cửa đã gần ba năm, vẫn luôn không có thai, lúc trước còn bí mật ăn không ít phương thuốc sinh hài tử, tằng tỗ mẫu nói nàng còn không nghe, lại tức giận mắng nàng một trận, nàng mới không có tiếp tục ăn.”
Tống Sư Trúc có chút buồn bực, là nữ nhân liền có thể sinh hài tử, ở trên này so với Trữ thị có gì vui vẻ.
Nhưng Tống Sư Trúc không có lòng so sánh với người khác, Trữ thị cũng không nghĩ như vậy.
Bởi vì trên đường nhớ nhung khuê nữ, Tống Sư Trúc nhìn tiểu thiếu gia thường xuyên được Lý Tùy Ngọc ôm tới, đột nhiên muốn chuẩn bị một quyển 《 Hài tử vỡ lòng 》, sau này khi về phủ thành dưỡng khuê nữ có thể tham khảo. Vì quyển sách này, mỗi ngày nàng đều đi thỉnh giáo Lý lão thái thái.
Tống Sư Trúc nghĩ như vậy, chỉ nhìn cuộc sống của Lý gia vui sướng hướng quang vinh, tôn tử từng người tiền đồ, liền biết nhà bọn họ ở trên phương diện giáo dưỡng hài tử khẳng định có chút tâm đắc lĩnh hội không truyền ra ngoài. Nếu có thể tay không mà bắt được kinh nghiệm là tốt nhất.
Lý lão thái thái nuôi hài tử cả đời, tuy rằng kinh nghiệm nhiều, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện tập kết thành sách, nhìn nửa thành phẩm Tống Sư Trúc mang tới liền cảm thấy hết sức hứng thú.
Chính là nàng cảm thấy hứng thú, liền làm chướng mắt một ít người.
Mỗi ngày khi xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi, Trữ thị đến chỗ Lý lão thái thái thỉnh an, đều có thể nhìn thấy nàng cầm quyển 《 Hài tử vỡ lòng》 của Tống Sư Trúc đề phê bình và chú thích.
Cứ như vậy qua mấy ngày, nàng đối với Tống Sư Trúc càng thêm chán ghét, cảm thấy nàng thực sự sẽ luồn cúi.
Nàng vô cùng không rõ vì sao người trong nhà đều thích đồ nhà quê từ huyện thành tới này.
Lý Tùy Ngọc là một tiểu thư nhà cao cửa rộng, mỗi ngày đều chui vào trong xe ngựa của Tống Sư Trúc, mình còn phải đi qua đó, còn phải ôm điệt tử nữa.
Trong xe ngựa, Trữ thị thấy nha hoàn tay không mà về, liền tẻ nhạt không có mùi vị: “Ngọc nhi lại đi đến xe ngựa Phong gia rồi?”
Nha hoàn cẩn thận gật đầu. Nói ra thì, lúc tiểu thiếu gia chút nữa bị người ta bắt cóc, người lo lắng nhất ngoại trừ nương ruột của tiểu thiếu gia, chính là Trữ thị.
DTV
Đương nhiên Trữ thị thích hắn như vậy cũng là có nguyên nhân, đạo trưởng trong kinh đã nói với nàng, phải thân cận nhiều hơn với hài tử mới có thể có hài tử. Từ đó về sau, nàng vẫn luôn yêu thương điệt tử trong nhà.
“Thật sự là sẹo lành liền quên đau.” Trữ thị cười nhạo một tiếng. Họa sự rõ mồn một trước mắt, hơn một năm trước biểu thứ đệ nhà cữu cữu Tống Sư Trúc thiếu chút nữa hại Lý Ngọc, những người này thật là lớn gan.
Nàng thở ra một hơi thật sâu nói: “Được rồi, dù sao cũng không phải nhi tử của ta.”
“Thiếu phu nhân đừng nghĩ như vậy, tiểu thiếu gia chỉ là một hài tử, muốn đi đâu cũng là do người lớn thao túng. Nếu để cho chính hắn chọn, tiểu thiếu gia không nhất định nguyện ý đi bên kia.” Nha hoàn khuyên nhủ.
Nàng nói như vậy, Trữ thị ngược lại nhớ tới Hàn thị mấy ngày nay có chút xa cách với nàng. Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Ma ma bên người Nhị tẩu vẫn là tránh ngươi sao?”
Nha hoàn gật đầu. Sắc mặt Trữ thị lập tức âm trầm. Vì sao nàng vẫn luôn vô cùng chán ghét Tống Sư Trúc, chính là vì nguyên nhân này.
Những người Phùng gia kia, từ năm trước quấn lấy nàng đến bây giờ, đều là bởi vì Tống Sư Trúc trước đó không muốn đáp ứng hòa giải.