“Sau này ngươi đừng hối hận! Dẫn theo kẻ tàn tật mà hòa ly, ta muốn xem ngươi sống thế nào!” Lão phu nhân không chịu nổi đả kích, trước khi ngất đi còn tức giận mắng chửi.
Lục Triêu Triêu khẽ hừ một tiếng: Kẻ tàn tật? Đại ca đứng dậy sẽ dọa c.h.ế.t các ngươi!
“Cút! Ngươi rời khỏi ta, có thể có ngày tháng tốt đẹp nào sao?” Lục Viễn Trạch đứng trước cổng lớn, hướng về phía Hứa thị buông lời cay nghiệt.
Mà bá tánh xung quanh vây xem lại không thèm nể mặt hắn, chỉ trỏ cười nhạo: “Rời khỏi Hứa thị, Hầu phủ đúng là nhà trống bốn vách rồi, chỉ còn mấy bức tường đổ nát, ha ha ha…”
Lục Cảnh Hoài vội vàng tiến lên đỡ phụ thân: “Phụ thân, mọi chuyện có Cảnh Hoài. Nỗi nhục ngày hôm nay, Cảnh Hoài khắc cốt ghi tâm. Sau này Cảnh Hoài nhất định sẽ đạt Tam Nguyên, vì phụ thân tranh vinh quang, để Hầu phủ vang danh muôn đời.”
Lục Viễn Trạch nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Cảnh Hoài: “Đúng vậy, ngày mai phụ thân sẽ tấu trình, lập thế tử khác. Những năm qua ủy khuất cho con rồi. Phụ thân lẽ ra nên đón con về sớm hơn! Nhưng Hầu phủ…” Lục Viễn Trạch vốn muốn nói mình sẽ bỏ tiền mua sắm cho họ một vài thứ, nhưng túi hắn lại trống rỗng. Ngày thường mọi việc đều do Hứa thị lo liệu, mười tám năm thành hôn, hắn chưa từng phải bận tâm về tiền bạc.
Hắn suy nghĩ một lát, liền tìm một tiệm cầm đồ, muốn rút một ít tiền lãi cao.
Mèo Dịch Truyện
“Hầu gia, người là mệnh quan triều đình, nếu bị người ta bắt gặp vay tiền lãi cao, e rằng sẽ có chuyện không hay.” Chưởng quỹ vừa thấy hắn, liền khổ sở nói, “Huống hồ ba vạn lạng đã vay lần trước, nay đã thành ba vạn ba, người vẫn chưa trả đó!”
Lục Viễn Trạch đại nộ: “Ba vạn ba? Mới vay có một tháng, sao lại nhiều thêm ba ngàn lạng?”
“Hầu gia, người vay là tiền lãi cao, lãi mẹ đẻ lãi con vốn là như vậy.” Chưởng quỹ cười nói, “Vẫn là nên trả số tiền đã vay lần trước đi! Sao người lại thiếu tiền được? Những món đồ trang sức trên đầu phu nhân người cũng đáng giá hàng ngàn lạng đó.”
Sáng nay, tin tức Trung Dũng Hầu hòa ly với phu nhân đã truyền khắp kinh thành, Lục Viễn Trạch biết chưởng quỹ đang châm chọc mình, sắc mặt u ám quay người bỏ đi. Người đứng sau tiệm cầm đồ có thể cho vay nặng lãi ở kinh thành không thể xem thường, hắn không dám đắc tội.
Lục Viễn Trạch suy nghĩ rất lâu, kiểm kê lại các sản nghiệp của Hầu phủ những năm trước, tổng cộng ba trang viên, ba cửa hiệu. Hứa thị quản lý sản nghiệp khá giỏi, những sản nghiệp trước đây nửa sống nửa c.h.ế.t, nay đều làm ăn phát đạt. Trong đó, suối nước nóng biệt thự là lớn nhất, vốn dĩ định tặng cho Lục Cảnh Dao, chỉ tiếc là bị Hứa thị đòi về tặng cho Lục Triêu Triêu.
“Bán hai cửa hiệu đi, trước tiên sửa sang lại Hầu phủ một phen. Sau đó sắm sửa thêm đồ đạc, đừng để Cảnh Hoài huynh muội chịu thiệt thòi.” Lục Viễn Trạch chỉ cảm thấy cuộc sống túng thiếu.
Bán hai cửa hiệu cũng chỉ được sáu ngàn lạng, sửa sang Hầu phủ tốn ba ngàn lạng, còn lại ba ngàn lạng, sắm thêm đồ đạc, miễn cưỡng có thể ở được.
Bùi Giao Giao vừa vào cửa, sắc mặt liền sầm xuống, “choang choang” làm vỡ tan những chén trà mới bày trên bàn.
“Tại sao trên sổ sách chỉ có sáu trăm lạng bạc? Hầu phủ lớn như vậy, làm sao có thể chỉ có sáu trăm lạng? Có phải Hứa thị đã nuốt chửng tài sản của Hầu phủ rồi không?” Bùi Giao Giao trợn mắt, dọa cho tiểu nha hoàn bên cạnh run cầm cập. Hầu phủ có tổng cộng hơn một trăm ba mươi nô bộc, trong đó một nửa là do Hứa thị mua, nay đều đã theo nàng đi hết, chỉ còn lại những gia sinh tử của Hầu phủ. Tiểu nha hoàn hối hận không thôi, sớm biết vậy đã để phu nhân mua luôn cả bọn họ đi rồi.
“Sản nghiệp của Hầu phủ vốn không nhiều, ba cửa hàng, đều là phu… vị phu nhân trước đây đã vực dậy. Còn mấy trang viên, một năm cũng chỉ mùa hè đến ở vài ngày. Lương bổng một năm của Hầu gia là hơn hai trăm lạng, trên sổ sách căn bản không có bao nhiêu bạc, đều là phu… của hồi môn của vị phu nhân trước đây bù vào.”
Bùi Giao Giao tức đến run rẩy toàn thân. Tại sao? Nàng ta đã đấu thắng Hứa thị, trở thành chủ mẫu, nhưng Hầu phủ lại là một cái vỏ rỗng!
Tiểu nha hoàn dừng lại một chút, đối mặt với ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của Bùi Giao Giao, lại nói: “Phu nhân, ngày mai, trong phủ phải phát tiền lương tháng, khoảng một trăm sáu mươi lạng.” Trong phủ còn có những khoản chi khác nữa.
Bùi Giao Giao mắt tối sầm, trực tiếp tức đến ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này Lục Triêu Triêu lại vui mừng khôn xiết. “Nương, chúng ta sẽ ở nhà ngoại tổ phụ sao?” Nàng ôm chú ch.ó lớn hỏi.
Hứa thị xoa đầu con gái, khẽ lắc đầu. Vốn dĩ nàng luôn cau mày, giờ đây vầng trán đã giãn ra. “Nương đã mua một tòa trạch viện lớn năm tiến năm xuất ở hẻm Du Lâm, sớm đã sắm sửa mọi thứ, chỉ chờ chuyển vào là được.” Hứa thị đã sớm có kế hoạch hòa ly, sao có thể túng quẫn? Các con đã lớn, có lòng tự trọng, nàng không muốn các con sống dựa dẫm vào người khác, dù là nhà mẹ đẻ của nàng. Hẻm Du Lâm lại gần Hoàng cung hơn, vị trí còn tốt hơn cả Hầu phủ.
“Oa, nhà mới… thích quá!” Lục Triêu Triêu xuống xe trực chỉ thẳng về nhà mới.
Khóe môi Lục Nghiễn Thư cong lên một nụ cười. Từ nay về sau, đây chính là tân gia của bọn họ. Hầu phủ coi thường bọn họ, vậy thì bọn họ càng phải sống cho tốt mới phải!
Bọn trẻ tự chọn lấy viện của mình, Hứa thị sắp xếp một bàn cơm đoàn viên.
Trung Dũng Hầu phủ lại không cam chịu yếu thế, để chúc mừng Lục Cảnh Hoài quy tông, Lục Viễn Trạch dứt ruột tổ chức yến tiệc mời đồng liêu. Dù lão phu nhân đau lòng, nhưng vẫn móc ra hai ngàn lượng bạc Hứa thị từng hiếu kính cho bà từ tiền để dành lo hậu sự.
“Những ai đã tặng lễ mừng sinh thần Lục Triêu Triêu, đều gửi thiệp mời qua đó.” Lục Viễn Trạch phân phó. Ai ngờ…
“Hầu gia, Thượng thư đại nhân đã uyển chuyển từ chối.”
“Hầu gia, Tống đại nhân đã đá tiểu nhân ra ngoài.”
“Hầu gia, Lễ bộ Thị lang lấy cớ bệnh mà không đến.”
Phần lớn thiệp mời gửi đi đều bị từ chối, chỉ có vài đồng liêu thân thiết với hắn đồng ý đến. Lục Viễn Trạch cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là do mình bỏ vợ cưới vợ mới nên không được lòng người.
May mắn thay, nhiều đồng song của Lục Cảnh Hoài đã đến, giữ vững được thể diện.
Lục Cảnh Hoài uống hơi nhiều, ra hành lang giải rượu, lại tình cờ gặp Tô Chỉ Thanh. Mấy tháng không gặp, nàng đã phong tình vạn chủng, không còn vẻ non nớt như thuở ban đầu.
Y lắc đầu, mượn men rượu, tiến lên nắm lấy cổ tay Tô Chỉ Thanh: “Hay lắm, nàng vào Hầu phủ rồi thì không thèm để ý đến ta nữa. Sao vậy, nàng thật sự đã để mắt tới Lục Viễn Trạch rồi sao?”
Tô Chỉ Thanh hoảng sợ, muốn rụt tay về.
“Thư từ không hồi đáp, nhìn thấy ta liền tránh né, Tô Chỉ Thanh, nàng đừng quên, nàng là nữ nhân của ta!” Lục Cảnh Hoài nâng cằm nàng, “Sao vậy? Lục Viễn Trạch tốt đến vậy sao, lại khiến nàng nảy sinh tình cảm, ừm?”
Tô Chỉ Thanh hoa dung thất sắc: “Đồ hỗn xược! Bây giờ ta là…”
Lời chưa dứt, Lục Cảnh Hoài liền hôn tới.
“Rắc!” Chén trà trên tay nha hoàn đi ngang qua rơi xuống vỡ tan, nàng kinh ngạc nhìn Lục Cảnh Hoài.
“Đồ hỗn xược, ngươi đang làm gì?” Lão tộc trưởng uống quá chén, ra ngoài giải rượu, vừa quay đầu liền thấy Lục Cảnh Hoài đang ôm một nữ nhân trong lòng. Đây không phải bình thê của Lục Viễn Trạch sao?