Phúc Bảo Triêu Triêu

Chương 108:



 

Hoạt Diêm Vương Lục Triêu Triêu

 

Lục Nghiễn Thư liếc nhìn tiểu tư, tiểu tư vội vàng đỡ hắn dậy. Hắn loạng choạng cùng đệ đệ muội muội quỳ trước đường chính, dập đầu một cái với Lục Viễn Trạch: “Hài nhi không cản tiền đồ Hầu phủ, chúc phụ thân đạt được như ý nguyện.”

Mèo Dịch Truyện

 

Lục Viễn Trạch lòng nghẹn lại, dường như đã đ.á.n.h mất thứ gì đó rất quan trọng.

 

Lão trưởng tộc nhìn đoạn thân thư, mí mắt giật liên hồi: Bất hiếu tử, bất hiếu tử, nếu hắn là lão Hầu gia, quan tài cũng không đậy nổi rồi! Nhưng bụng bảo dạ thì bụng bảo dạ, lão trưởng tộc vẫn viết hòa ly thư, để Lục Viễn Trạch và Hứa thị ký tên, cùng với đoạn thân thư gửi đến quan phủ.

 

“Còn của hồi môn của ta, đường đường Hầu phủ, chẳng lẽ lại muốn nuốt chửng gả trang của tiền tức phụ sao?” Hứa thị phất tay, Đăng Chi liền sai người mang sổ sách đến, tổng cộng ba rương.

 

Lão trưởng tộc cũng giật mình trước số của hồi môn của Hứa thị, khó trách mười tám năm qua vẫn chưa dùng hết.

 

“Ai thèm của hồi môn của ngươi? Cứ mang đi!” Lão phu nhân ôm Lục Cảnh Dao hôn tới hôn lui, bà ta không muốn bị Hứa thị coi thường.

 

“Lão thái thái nói đúng,” Đăng Chi cố ý cười nói, “Trung Dũng Hầu phủ là nhà có cốt khí, có thể diện. Đã muốn chia, vậy thì chia cho sạch sẽ mới phải.” Phu nhân chờ đúng câu này của bà ta đó, lát nữa xem các người có khóc hay không.

 

“Hòa ly rồi thì mau dọn ra khỏi phủ, không thuộc về ngươi, dù chỉ một li một tí cũng không được mang đi!” Bùi Giao Giao trốn ở bên ngoài mười tám năm, nay lật mình làm chủ mẫu, vui mừng khôn xiết. Nàng ta còn chưa biết tình hình thật của Hầu phủ, sợ Hứa thị mang đi tài vật của Hầu phủ. “Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Sao còn chưa ghi tên con ta vào tộc phả? Lỡ mất giờ lành, ngươi coi chừng!” Bùi thị thấy lão trưởng tộc thở dài, lại quát mắng.

 

Lão trưởng tộc sắc mặt xanh mét, Lục Viễn Trạch vậy mà cũng không quan tâm.

 

“Vậy các ngươi nhận tổ quy tông đi. Chúng ta đi kiểm kê đồ đạc theo sổ sách.” Hứa thị dẫn các con, không quay đầu lại rời khỏi từ đường.

 

“Đợi nàng ta chịu đủ khổ, sẽ phải quay về quỳ lạy nhận sai thôi.” Lão phu nhân cười lạnh, “Một phụ nhân đã hòa ly lại dẫn theo bốn đứa trẻ. Hứa gia còn có thể nuôi họ cả đời sao?”

 

Lục Viễn Trạch gật đầu, hắn vẫn còn một tia may mắn, Hứa thị nhất định là đang giận dỗi với mình thôi. Chờ chịu đủ khổ sở, nàng sẽ quay về nhận sai.

 

Mà lúc này, Vọng Nguyệt Uyển đang bận rộn.

 

“Đồ đạc trong phủ đều do phu nhân mua, không thể để lại. Cử vài người đến Đức Thiện Đường dọn đồ đạc đi. Hồ nước nhân tạo trong phủ cũng là phu nhân bỏ tiền đào, lấp lại. Còn những viên đá xanh trong sân, nhổ hết lên, một viên đá cũng không để lại cho bọn họ.”

 

Lục Triêu Triêu dắt ch.ó của mình, trong lòng ôm cái hộp nhỏ của riêng nàng. Nàng đi có chút loạng choạng, liền tìm một sợi dây, treo cái hộp lên cổ chó.

 

“Oa, ngay cả cây trong sân cũng đào đi rồi.”

 

“Phu nhân, ngay cả mái nhà trong phủ cũng là do người sửa sang sau khi về làm dâu, những viên ngói này còn cần không ạ?” Đăng Chi chỉ vào mái nhà.

 

Hứa thị cười lạnh: “Không cần nữa, đập nát!” Ngày trước sửa sang nhà cửa, nàng đã tốn không ít tiền.

 

“Tất cả đều nghe lời phu nhân.” Đăng Chi quay đầu lại hô lớn với tiểu tư trên mái nhà: “Đập! Đập nát hết!”

 

“Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong từ đường, lão phu nhân vô cùng bất an, mí mắt giật liên hồi.

 

“Nương, tộc phả đã sửa xong, chúng ta ra cổng nhìn xem sao.” Bùi Giao Giao đỡ lão phu nhân nói, “Vạn nhất Hứa thị mang đồ đạc của Hầu phủ đi mất thì sao? Con nói, vẫn là nương người quá nhân từ, trực tiếp hưu nàng ta là được rồi, còn hòa ly gì nữa!”

 

“Ngươi còn mặt mũi mà nói sao?” Lão phu nhân nhắc đến chuyện này liền tức giận, “Nếu không phải ngươi giữa ban ngày ban mặt cứ quấn lấy Viễn Trạch làm cái chuyện đó, sao có thể để Hứa thị chiếm được món hời lớn như vậy?”

 

Bùi Giao Giao sắc mặt cứng đờ, lập tức chuyển đề tài, đỡ lão phu nhân đi rất nhanh: “Nương, chúng ta đi nhanh lên, không thể để nàng ta lấy đi đồ đạc của Hầu phủ.”

 

Từ ngày mai, nàng ta chính là chủ mẫu của Hầu phủ, là Trung Dũng Hầu phu nhân áo gấm lụa là! Ban đầu Bùi Giao Giao cười đến hoa cả mặt, nhưng vừa bước ra khỏi cửa từ đường, nụ cười của nàng ta liền biến mất.

 

Lan can chạm khắc, đình đài lầu các trong nháy mắt sụp đổ trước mặt nàng ta, Trung Dũng Hầu phủ xa hoa lộng lẫy đã biến thành một đống đổ nát.

 

“A!” Lão phu nhân ôm ngực, nếu không có Bùi Giao Giao đỡ, chỉ sợ đã ngã lăn ra đất ngay tại chỗ, “Ngươi đang làm gì vậy?”

 

Vừa dứt lời, cái cây lớn trong sân cũng đổ sầm xuống.

 

“Các ngươi đang làm gì?” Lão phu nhân loạng choạng bước tới, tức đến chân tay tê dại.

 

“Đương nhiên là mang của hồi môn của phu nhân đi rồi!” Đăng Chi cười nói, “Cỏ cây trong phủ này đều là do phu nhân bỏ tiền ra sắm sửa, lão thái thái sẽ không quên bộ dạng Hầu phủ năm xưa chứ?”

 

Lão Hầu gia xuất thân võ tướng, lão phu nhân là nông dân thôn quê, Hầu phủ vốn không có gia sản, trạch viện là do Tiên hoàng ban tặng, nhưng đồ đạc trong phủ lại vô cùng nghèo nàn. Ngày thứ hai Hứa thị về làm dâu, liền lớn tiếng mua sắm sửa sang. Đồ đạc gỗ hoàng hoa lê, bình phong gỗ tử đàn, đình đài lầu các, giả sơn suối chảy. Ban đầu lão phu nhân nhìn đến trợn tròn mắt. Huống chi còn có trang viên, cửa hiệu, Hứa thị cái gì cũng có, còn lấy một phần trang sức chia cho lão phu nhân và Lục Vãn Ý.

 

Nay mười tám năm trôi qua, lão phu nhân đã quên mất sự túng quẫn ban đầu của Hầu phủ, phảng phất như bị bóp nghẹt cổ họng, sắc mặt vô cùng khó coi.

 

“Nương, người cứ nhìn bọn họ phá hoại Hầu phủ như vậy sao? Đến mức này rồi…” Bùi Giao Giao lòng nhỏ máu.

 

“Đã ly, tự nhiên phải ly cho sạch sẽ. Bùi phu nhân là tân chủ mẫu, chắc hẳn cũng không muốn dùng đồ do tiền chủ mẫu sắm sửa nhỉ?” Đăng Chi cười nói rồi vẫy tay.

 

Tài vật lần lượt được chuyển ra khỏi Hầu phủ. Trạch viện trống rỗng, như một hiện trường tai nạn: ngói vỡ, hoa cỏ bị đào, cây lớn bị nhổ, đá xanh bị lật.

 

Hứa thị dẫn các con đứng ngoài cổng, Lục Triêu Triêu chớp chớp mắt: “Cổng lớn của Hầu phủ là nương thân mua sao?”

 

Hứa thị lúc này mới nhớ ra: “Cổng lớn là ta bỏ tiền lớn ra làm, tháo xuống, mang đi.”

 

“Nương và ta thật là tâm linh tương thông! Còn nữa, quan tài của tổ phụ năm đó cũng là mẫu thân mua, không đào tổ phụ lên sao?”

 

Ba vị ca ca chấn động nhìn Lục Triêu Triêu.

 

Bồ Tát sống thì chưa thấy, Diêm Vương sống thì lần đầu mới gặp.