Phu Nhân Hầu Phủ

Chương 9



A hoàn vội đưa ta một bát canh sâm: "Phu nhân, người đừng vội, sức khỏe quan trọng hơn."

Nghe nàng nói vậy, ta đã biết không phải chuyện tốt, nhưng vẫn cố truy hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Nói mau!"

"Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đã treo cổ tự vẫn rồi, phu nhân vì quá đau lòng mà thổ huyết ngay tại chỗ, nghe nói cũng chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi." Ma ma thở dài một tiếng, thay nàng ta nói hết câu.

Bà lấy khăn tay lau vội đôi mắt, dù sao thì cũng là người mà bà đã chứng kiến các nàng ta lớn lên từ thuở ấu thơ, nay lại rơi vào bước đường cùng thế này, sao có thể không đau lòng cho được.

"Khốn kiếp, thật sự quá mức khốn kiếp." 

Ta giơ tay đ.ấ.m mạnh xuống giường, trong lòng tức giận đến tột độ, sớm biết Lâm Ban Nhược là người độc ác, nhưng không ngờ lại có thể nhẫn tâm đến mức này, chỉ vì chút tiền bạc mà ép c.h.ế.t hai mạng người vô tội.

Tuy ta và hai kế muội có hiềm khích, nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc muốn tước đoạt mạng sống của các nàng.

Lâm…Ban… Nhược, mối thù này Quý Sơ ta nhất định sẽ báo đáp!

Chắc hẳn khi Phương Trị vạch mặt Lâm Bàn Nhược, hắn đã nói rõ ràng mọi chuyện—hắn biết vụ bê bối này từ ai, và ta lại biết nó bằng cách nào.

Từ ngày đó, thái độ của Lâm Bàn Nhược đối với ta thay đổi hoàn toàn. Trước kia, dù miễn cưỡng vì thể diện, nàng ta vẫn thỉnh thoảng đứng ngoài cửa chào hỏi lấy lệ, nhưng bây giờ thì ngay cả mặt cũng không buồn lộ ra.

Ta biết nàng ta hận ta đến tận xương tủy, chắc chắn nghĩ rằng ta đã bày mưu cho Phương Trị, ép nàng ta phải nộp ra hai vạn lượng bạc.

Nhưng đó chính là một phần trong kế hoạch của ta. Ta muốn rời khỏi Phương gia, và đúng là cần có nàng ta ra sức đẩy ta ra ngoài.

Từ ngày đó, ta càng làm mình làm mẩy dữ dội hơn.

Hôm nay sai người nói rằng sức khỏe suy yếu, cần nhân sâm để kéo dài mạng sống, ngày mai lại mời danh y kinh thành đến chẩn đoán.

Cứ như vậy, bạc cứ liên tục bị tiêu xài, mà bệnh thì chẳng hề thuyên giảm, thậm chí còn có vẻ ngày một nghiêm trọng hơn.

Lâm Bàn Nhược biết Phương Trị đang đau đầu vì thiếu một vạn lượng bạc, bèn nhân cơ hội hiến kế:

"Mẫu thân bệnh này không biết có chữa khỏi được không, mỗi ngày bạc cứ trôi theo dòng nước, nhìn mà thấy xót ruột."

Lời này truyền đến tai ta khi ta đang chậm rãi thêu hoa sen trên khăn tay, ta cười nhạt:

"Đúng là loại nông cạn, đã vội vã xúi giục Phương Trị đuổi ta ra khỏi cửa rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng ta đinh ninh rằng bệnh tình của ta là không thể cứu chữa được nữa, mà những năm qua của hồi môn của ta cũng đã bị họ vét sạch, nàng ta cho rằng chỉ cần đuổi ta ra khỏi phủ Hầu gia thì ta chỉ có con đường chết.

Nàng ta cứ ngỡ đây là cách nàng ta báo thù ta, nhưng nàng ta không hề hay biết rằng đây chính là điều mà ta đã tính toán và mong muốn từ rất lâu rồi.

Phương Trị quả nhiên nghe theo lời xúi giục của Lâm Ban Nhược, tiền vừa vào tay hắn liền trở mặt ngay lập tức, sợ ta tiêu thêm một đồng nào của Phương gia nữa, vội vàng viết cho ta một tờ hưu thư.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Vẫn là hai điều khoản ấy: không con, bệnh tật hiểm nghèo.

Lâm Bàn Nhược muốn báo thù chuyện xưa ta hiến kế, đích thân đưa tờ hưu thư đến trước mặt ta, dương dương đắc ý:

"Mẫu thân, người không biết câu ‘thỏ khôn chết, chó săn bị làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt bị cất’ sao?"

Trước khi nàng ta đến, ta đã uống thêm một bát thuốc, lúc này nửa sống nửa c.h.ế.t ngồi trên giường, cố tình giả bộ đau khổ tuyệt vọng:

"Không, các người không thể đối xử với ta như vậy, không thể!"

Nàng ta càng thấy ta như vậy, càng hả hê:

"Con mụ già lắm lời này! Lẽ ra ngươi cứ an phận co đầu rút cổ trong phòng, ta cũng lười đối phó với ngươi. Nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ thích lắm miệng! Ngươi có biết già rồi thì phải học cách ngậm miệng lại không?"

Khuôn mặt nàng ta đầy vẻ độc ác, đâu còn dáng vẻ dịu dàng hiền thục ngày thường? Giờ cũng chẳng cần giả bộ nữa, lao thẳng tới định đánh ta:

"Nếu không phải do ngươi nhiều chuyện, ta sao lại mất trắng hai vạn lượng? Con mụ già khốn kiếp!"

Tay còn chưa chạm đến vạt áo ta, liền bị ma ma bên cạnh ta hung hăng đẩy ra.

“Ngươi!" nàng ta hừ một tiếng, mặt đầy vẻ không cam lòng, đem tờ hưu thư hung hăng ném vào mặt ta: “Thôi đi, khỏi cần ta động tay, rời khỏi Hầu phủ ngày tháng tốt đẹp của ngươi cũng hết. Ta xem ngươi một nữ nhân bị bỏ rơi, lại không có tiền, sau này dựa vào gì để sống, e là đi bán thân, cũng chẳng ai thèm mua!"

Nói xong, liền xoay người rời đi.

"Bàn Nhược." Ta gọi nàng ta lại, hưu thư đã lấy được, ta cuối cùng cũng không cần phải giả vờ nữa.

Nàng quay đầu, khinh miệt nhìn ta, mặt đầy trào phúng: "Sao? Muốn cầu xin ta tha thứ? Hay là muốn xin xỏ ta vài lượng bạc?"

Ta chống người ngồi dậy từ trên giường, hướng nàng cười: "Những ngày tháng sau này còn dài, chúng ta cứ chờ xem."

Những ngày này không cần lo lắng chuyện phiền toái trong nhà, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, lại thêm các loại canh sâm bổ dưỡng tẩm bổ thân thể, ta sắc mặt hồng hào, thân thể khỏe mạnh.