Phu Nhân Hầu Phủ

Chương 10



Ngày đi đặc biệt thu dọn một phen, đã đến thì quang minh chính đại từ cửa lớn vào, lúc đi cũng không cần rụt rè sợ hãi mà đi.

Ta không làm sai điều gì, bị hưu bỏ cũng không phải là chuyện sống không nổi.

Trước khi rời khỏi Hầu phủ, ta đã nhờ người mua một viện nhỏ, không lớn, trồng chút hoa hoa cỏ cỏ, vô cùng tao nhã.

Trương tú tài nóng lòng đến tận cửa, rút ngân phiếu từ tay áo ra, cười nịnh nọt đưa cho ta.

"Người c.h.ế.t rồi, không phải ba vạn lượng là xong chuyện đâu."

Muốn dùng tiền để xong chuyện, ta sao có thể để bọn họ yên thân.

Vốn dĩ muốn lấy tiền hồi môn của ta rồi cùng Phương gia này dứt khoát đoạn tuyệt, nhưng nàng ta vì bạc mà lại nhẫn tâm bức c.h.ế.t hai muội muội của ta, không để nàng ta nếm thử cái gì gọi là thân bại danh liệt, ta sống nhiều năm như vậy quả thật vô ích.

Trương tú tài trở mặt đòi năm vạn lượng, không đưa thì không thể yên ổn, Phương Trị tức giận.

Lúc hai kế muội của ta chết, hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu "đáng tiếc", nhưng hiện tại thấy có người lấy cái c.h.ế.t của các nàng ra gây chuyện mới kinh hoàng luống cuống.

"Đồ tiện nhân! Nếu không phải ngươi bức c.h.ế.t các nàng, sự tình cũng sẽ không phát triển thành như vậy!" Phương Trị giơ tay cho Lâm Bàn Nhược hai bạt tai.

Lâm Bàn Nhược khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc kêu gào không sống nổi nữa, làm loạn đòi tự tử.

Phương Trị không mắc mưu trò này của nàng ta: "Muốn c.h.ế.t thì cứ việc chết, không ai cản ngươi. Nhưng trước khi chết, phải đem bạc ra đây cho ta."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Phương Khinh Ngữ vốn dĩ không ưa Lâm Bàn Nhược, thấy vậy càng thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, ta thấy trong phòng ngươi còn hai rương lớn đồ hồi môn, bán đi không lo không lấp được cái lỗ này đâu."

Lâm Bàn Nhược tức giận đến mắt đỏ bừng, như phát điên vươn tay ra muốn bóp cổ Phương Khinh Ngữ, nhất thời trong sảnh loạn thành một đoàn.

Phương Trị tức giận đến liên tục ném vỡ mấy cái chén, nhưng không ai nghe hắn.

Hắn đầu óc xoay chuyển, bỗng nhớ ra ta. Nói về người bị hại, ta còn có tư cách lên tiếng hơn cả Trương tú tài—dù sao kẻ c.h.ế.t cũng là muội muội của ta. Nếu ta chịu nương tay với hắn, mọi chuyện sẽ dễ bề thu xếp.

Nửa đêm, hắn hoảng hốt đến gõ cửa nhà ta:

"Quý Sơ, Quý Sơ, mở cửa đi!"

Ta khoác áo đứng lạnh lùng trong sân, cách cửa đáp lời:

"Hầu gia đêm khuya ghé thăm có chuyện gì vậy?"

Hắn la hét như vậy đã thu hút không ít người vây xem. Trước mặt bao nhiêu người, hắn không tiện mở lời, đành hạ giọng nói:

"Có gì vào nhà nói chuyện."

"Cô nam quả nữ nửa đêm ở chung một phòng, đối với danh tiết của ta có tổn hại, ngươi muốn nói thì nói, không nói thì mời về." 

Chân trước vừa mới hưu ta, chân sau đã trơ trẽn mặt dày mày dạn tới cầu xin, thật sự coi ta là quả hồng mềm dễ bóp sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn ta do dự một hồi, cuối cùng cũng mở miệng: "Chính là... kế muội của nàng..."

"Ý ngươi là hai muội muội đáng thương của ta bị ngươi lừa gạt thân thể, lại bị ngươi uy h.i.ế.p đuổi ra khỏi cửa, cuối cùng không chịu nổi nhục mà tự sát sao?"

Phương Trị không ngờ ta lại trực tiếp vạch trần chuyện xấu của hắn ta như vậy, tức giận đến mặt tái mét.

Những người vây xem phát ra tiếng ồ lên, bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Trời ạ, đường đường Hầu phủ sao có thể làm ra loại chuyện này."

"Ngay cả em vợ cũng không tha, còn phải là người không?"

"Ta nói sao hắn lại muốn hưu thê, thì ra là vì cái này, thật sự là đạo đức bại hoại!"

Phương Trị mặt mày tái mét, nhưng đã tới đây rồi, chỉ có thể cúi mình nhỏ giọng cầu xin ta: "Chuyện này là ta sai, nàng muốn đánh muốn phạt gì ta cũng nhận, chúng ta đừng để một người ngoài làm mưa làm gió được không."

"Phi." Ta trút hết những oán khí tích tụ bao nhiêu năm nay ra: "Ngươi tính là thứ gì, còn xứng để ta vừa đánh vừa mắng? Ta còn sợ bẩn tay, bẩn miệng! Chuyện này ngươi đừng tới tìm ta, ta khuyên ngươi thay vì lãng phí thời gian ở chỗ ta, chi bằng nghĩ cách làm sao gom đủ bạc, muộn một ngày, ngươi có thể thử xem!"

"Quý Sơ! Ngươi là đồ nữ nhân đanh đá!" 

Phương Trị không ngờ ta mềm cứng đều không ăn, tức giận đá cửa, chửi lớn: "Đồ đê tiện! Lúc đầu thấy Hầu phủ nhà ta giàu sang, liền bám lấy đòi gả vào làm kế thê, bây giờ thấy nhà ta sa sút, lại giở bộ mặt như vậy, tiểu nhân, cả nhà đều là tiểu nhân!"

"Rầm!" Ta mở toang cửa lớn, bên cạnh là hàng loạt gia đinh lực lưỡng, tay cầm gậy gộc, ai nấy đều trợn mắt lườm hắn.

Phương Trị hoảng sợ, lùi lại hai bước:

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Ta lạnh giọng:

"Phương Trị, nếu ngươi còn dám đến gây rối, đám gia đinh nhà ta không phải chỉ để trưng bày. Hơn nữa, ngươi có biết nhà ai ở sát vách không? Đó là Hàn đại nhân, bạn đồng môn với cha ta, hiện tại đang giữ chức Ngự sử. Ngươi thử xem ta có dám nhờ ông ấy buộc tội ngươi không?"

"Ngự sử?" Mặt Phương Trị lúc xanh lúc trắng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi:

"Hóa ra là ngươi giở trò! Ta nói rồi mà, tại sao chuyện của Trương tú tài lại bị Ngự sử để mắt tới!"

Lúc này, ta nhìn sang phía cửa nhà bên cạnh, thấy Hàn đại nhân đã đứng đó. Ta liền hành lễ, ôn hòa nói:

"Hàn bá bá, người nhìn con lớn lên, lại có giao tình với cha con. Nay có kẻ bắt nạt con, người có quản không?"

Hàn đại nhân thổi râu trừng mắt, ông là người chính trực, vốn dĩ đã khinh thường loại người như Phương Trị, liền quát:

"Ta không cần biết ngươi có phải Hầu gia hay không, nếu còn dám đến đây gây náo loạn, ta sẽ vào cung nói chuyện với Hoàng thượng!"

Phương Trị giờ đây chỉ còn hư danh tước vị, trong triều chẳng có bao nhiêu căn cơ, bị dọa đến sợ hãi, vội vàng quỳ xuống hành lễ, liên tục nói:

"Không dám, không dám, quấy rầy rồi, thật thất lễ."

Nói xong, hắn hoảng hốt bỏ chạy.