Quân Ân tuy bất ngờ những vẫn kịp chỉnh đốn đội ngũ trước khi quân Văn Lang áp sát. Khi chúng đang chờ đợi một đợt va chạm đầy máu thì những chiến binh Văn Lang kia lại không tiếp tục tiến lên mà giữ một khoảng cách đủ xa. Hai hàng chiến binh từ bên trong bước ra phía trước, giương cung nỏ bắn ra hàng loạt mũi tên về phía kẻ địch. - Chết tiệt! Lũ mọi gian trá này! – Lâm Dũng chửi thề một câu rồi lăn người nấp xuống dưới hầm chông. Vì lần này chủ động nhảy vào, nên Lâm Dũng dễ dàng tránh khỏi đám chông tre bên dưới. Nhưng thuộc hạ của hắn phía trên không được như thế. Vũ khí nhỏ gọn giúp quân Ân nhanh chóng áp sát đối thủ, nhưng giờ đây, chính sự nhỏ gọn đó lại đưa chúng vào thế khó. Những tấm khiên nhỏ chỉ thích hợp cản gươm dao, đối mặt với tên bay gần như chỉ có thể che chắn những bộ phận quan trọng. Dù đã ra sức gạt tên, nhưng những tiếng kêu rên của binh lính phía trước bị tên đâm vào chân, bụng vẫn vang lên liên tục. Bắn hết ba loạt tên, chẳng đợi quân Ân phản công, những chiến binh Văn Lang kia nhanh nhẹn rút lui, lẫn mất sau những gốc cây, hàng tre. Lâm Dũng lấy tay làm điểm tựa, nhảy khỏi hầm chông. Nhìn động thái của quân Văn Lang lúc này, hắn lập tức hiểu ra kẻ địch không định trực diện giao tranh mà chỉ quyết tâm kéo chân chúng. Xé một mảnh vải bó sơ vết thương dưới đùi, Lâm Dũng dẫn quân vòng qua hầm chông. Hắn lệnh cho quân giãn ra xa nhau, mỗi binh lính cách nhau năm bước chân. Với đội hình thế này, nếu có rơi vào bẫy cũng sẽ giảm thiểu thiệt hại binh lính, những kẻ đi sau cứ bước theo nơi kẻ đi trước đã dò đường sẵn. Không hổ là kẻ dày dạn kinh nghiệm chiến trường, chuyện tiếp đó hoàn toàn như mong muốn của Lâm Dũng. Dù liên tục có bẫy được kích hoạt, tuy nhiên hiệu quả không hề lớn. Có thể nói chiến thuật thí quân này của hắn tuy ác với thuộc hạ, nhưng lại là biện pháp hợp lý nhất lúc này. Những hầm chông gần như mất hết tác dụng, chỉ còn bẫy quét, bẫy giật còn vận hành phần nào. Bẫy tên là loại có hiệu quả tốt nhất, nhưng số lượng kẻ địch bị hạ mỗi lần quá ít. Thấy kẻ địch không còn hao quân như lúc trước, đội trưởng đội ná tre biết đã đến lúc đối đầu trực diện. Nếu kéo dài thêm, những chiếc ná tre có nguy cơ bị phá huỷ. Anh ta hét lớn: - Giữ chặt tại hầm chông! Theo lệnh vang lên, các chiến binh trước đó bỏ cung nỏ xuống, cầm giáo và những tấm thuẫn lớn thu được từ các trận trước đó, xông lên theo từng cặp. Đồng thời, một hàng dài bó tre khô đã chuẩn bị sẵn cũng được đốt lên, nhằm hạn chế tối đa vị trí tiến công của quân địch. Quân Văn Lang thủ ngay bên cạnh các hầm chông sau cùng, người cầm thuẫn che chắn phía trước, người cầm giáo thì nhắm vào những kẻ địch đến gần mà đâm. Họ không hề che giấu ý định của mình, ép kẻ địch phải vào tình thế dùng mạng để lấp đầy chướng ngại này. Chuyện tương tự cũng diễn ra bên cánh tấn công của Chí Long, dưới sự phòng thủ quả cảm của các chiến binh Văn Lang, chiến trường từ giao tranh chớp nhoáng lại trở thành nơi giằng co. Đứng giữa vạn quân, Văn Hắc Toàn nghe lính báo lại mà gương mặt âm trầm xuống. Nếu kéo dài thế này chẳng bao lâu quân của hắn sẽ lọt vào vòng vây, tính toán ban đầu của hắn đến lúc đó sẽ hoàn toàn phá sản. Dù biết bản thân đã đánh giá thấp kẻ địch, nhưng cái tôi của một đại tướng quân không cho hắn nhận lỗi. Hắn nói lớn: - Bọn phế vật! Để bản tướng tự thân ra trận, dẹp đám man di này! TOÀN QUÂN XUẤT KÍCH!!! Dứt lời hắn cưỡi ngựa xông lên trước làm gương, quân Ân thấy chủ soái như thế lập tức ùa lên, khí thế như một cơn lũ. Hùng Huy Vương phía bên này thấy động tĩnh quân địch liền hô lớn: - Hỡi những chiến binh quả cảm! Đã đến lúc rồi, số phận của nước ta sẽ quyết định vào lúc này. Chúng ta sinh ra ở nước Việt, ăn gạo của đất Việt, uống nước từ dòng suối Việt, lớn lên trong tình thương của người Việt, bây giờ chính là lúc chúng ta đứng ra bảo vệ mảnh đất này! Đánh cho giặc Ân biết chiến binh Văn Lang kiên cường dũng mãnh, đánh cho bọn phương bắc biết nơi này có chủ, đánh cho kẻ xâm lược máu chảy thành sông, xác phơi thành núi, để bọn chúng đời đời run sợ khi nhắc đến tên của chúng ta! XÔNG LÊN!!! Tất cả chiến binh còn lại đều cầm vũ khí lao vào chiến trường. Trong mắt họ lúc này không có sợ hãi, chỉ có một ngọn lửa cháy rực khao khát bảo vệ quê hương, gia đình. Quân núi Trâu sau khi nghỉ ngơi và băng bó vết thương cũng cùng những chiến binh này tiến lên. Gióng mang giáp, đội mũ, cầm gươm xông lên phía trước. Những người bạn của cậu theo sát bên cạnh, dù là một người được đánh giá khá yếu là Chuột lúc này cũng hăng hái giết địch. Trước khi gia nhập cuộc chiến, Gióng đã quan sát và nhận ra mối nguy hiểm khi thế công hai nơi do Vũ Nham, Trần Tịnh dẫn đầu quá mạnh. Nên khi vừa nhận được lệnh tấn công, cậu nhắm thẳng về phía này mà tới. Phó tướng của Lang Báo thở hồng hộc, bỏ qua phòng ngự đâm một giáo vào ngực tên tướng Ân phía trước. Ông chỉ mong dù chết cũng phải để lại một chút lợi thế cho đồng đội phía sau. Trần Tịnh nghiêng người né tránh nhẹ nhàng, thấy đối thủ đã lộ sơ hở, hắn lập tức bắt lấy cơ hội, quét giáo vào eo của phó tướng Lang Báo. Lực đập mạnh đến mức ông ta văng ra xa miệng lập tức phun máu. Trần Tịnh theo sát phía sau, bồi thêm một giáo giữa ngực đối thủ, hắn lạnh lùng đón nhận cái nhìn đầy thù hận pha chút không cam lòng của kẻ sắp chết kia. Rút giáo ra, Trần Tịnh xông về phía những chiến binh Văn Lang gần đó. Nhưng đột nhiên, tóc gáy của hắn bỗng dựng ngược, một cảm giác rét lạnh toả ra toàn thân. Bao năm sống bằng mũi giáo, lưỡi đao, nên hắn biết tính mạng bản thân đang nguy cấp. Hắn lập tức cuộn người lăn một vòng, vừa vặn thoát được một nhát chém từ phía sau. Kẻ địch có được phản xạ như thế khiến Gióng cũng rất bất ngờ, vốn cậu định một gươm hạ gục ngay kẻ này, nhưng có lẽ cậu đã khinh thường đối thủ. Vừa lộn người, Trần Tịnh nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Nhìn kẻ trước mặt hắn ngay lập tức nhận ra đây chính là tên đã giết Sùng Bưu trước đó. Cái danh Hắc Hùng nổi tiếng khắp quân doanh, vậy mà chẳng qua mấy hiệp đã bị kẻ này chém đầu. Trần Tịnh là một tướng quân đặc biệt, hắn không dũng mãnh như Sùng Bưu, không linh hoạt như Chí Long, cũng không giỏi phối hợp như anh em họ Tô, nhưng hắn lại là kẻ biết giữ mạng nhất trên xa trường. Trước đó, không biết có bao nhiêu kẻ nổi trội trong quân, nhưng hắn là người sống lâu nhất tại vị trí này. Tư duy chiến tranh của Trần Tịnh chỉ có một từ “ổn”. Khi phòng thủ, hắn chặt chẽ kín đáo, khi tấn công, hắn chậm rãi đè ép đến khi đối thủ tự lộ ra sơ hở. Cũng chính vì vậy mà tuy hạ phó tướng của Lang Báo không nhanh, nhưng bản thân hắn chưa từng có một vết thương nào. Khác với Vũ Nham bên kia, nhanh chóng hạ gục đối thủ, đổi lại hai vết thương trên người, giờ đang bị Thổ và Tùng đánh cho chỉ biết phòng thủ. Khi vừa nhận ra Gióng, Trần Tịnh lập tức quyết định chỉ thủ không công, chờ viện quân phía sau đến lại phản công. Nhưng Gióng không để chuyện ấy xảy ra, ban nãy đến trễ một bước làm phó tướng kia mất mạng, ngọn lửa phẫn nộ trong cậu đã nhen nhóm. Lướt người tới như một cơn gió, hai mắt ghim chặt từng cử động của kẻ địch, cậu phải nhanh chóng giết kẻ này. Trần Tịnh luôn trong thế thủ, thấy Gióng lao vào như thế thì vung giáo, không để cậu áp sát. Nếu bình thường Gióng sẽ né đòn này rồi sẽ dùng tốc độ để áp đảo đối thủ, khiến hắn trở tay không kịp. Nhưng lúc này cần tranh thủ thời giờ, cậu nâng khiên đỡ trực diện với mũi giáo ấy. Rầm, tiếng va chạm vang lên chát chúa. Trần Tịnh trợn ngược mắt. Khi thấy Gióng đưa khiên lên hắn đã cười thầm, thế giáo của hắn tích lực đã lâu, phía đối diện lại chỉ dùng khiên nhỏ đón đỡ vội vàng, chắc chắn phải nếm thiệt thòi. Nhưng không ngờ đối phương chẳng hề hấn gì, mà bản thân hắn lại cảm thấy đôi tay tê dại. Nói thì chậm, chuyện xảy ra lại quá nhanh, mới đó Gióng đã vung gươm đến cổ kẻ địch. Trần Tịnh ngay khi cảm thấy không ổn đã buông giáo nhảy về phía sau, đồng thời rút thanh kiếm ngắn bên hông ra, vừa kịp đỡ thêm một đòn vung gươm nữa của Gióng. Nhưng đó cũng là tất cả những gì Trần Tịnh có thể làm được, lần này thanh kiếm ngắn đã bị hất văng đi mất, hắn đã không còn cơ hội phản kháng. Gióng dùng khiên tông vào mặt hắn. Choáng váng nằm trên mặt đất, Trần Tịnh lờ mờ nhận ra một bóng người cao lớn dùng gươm đâm sâu vào ngực hắn. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy.