Phù Đổng Thiên Vương

Chương 19: Quyết chiến (3)



Từ xa, thấy hai tên cưỡi ngựa kia đã tỉnh táo lại, Gióng đành tiếc nuối tăng tốc đuổi kịp quân của mình.
Lúc này, bên trong quân chủ lực Ân một tướng đang bẩm báo:
- Bẩm đại tướng quân! Kẻ địch lần này có vấn đề, e rằng chúng có ý đồ gì khác.
Văn Hắc Toàn cười tự tin nói:
- Ý đồ gì chứ? Chẳng qua chúng đang dẫn ta vào vòng vây. Quân do thám không hề thấy bóng dáng của lũ mọi đó, chứng tỏ chúng nấp rất xa, đợi ta bị cản lại sẽ xuất hiện bao vây. Hừ! Trò trẻ con! Nhưng cũng không thể mong đợi gì ở đám người chưa khai hoá này.
- Vậy chúng ta…? – Tướng kia ngập ngừng hỏi.
- Hôm nay đại tướng quân ta sẽ dạy cho lũ man di này biết một điều ‘đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều trở nên vô nghĩa’. – Nói rồi Văn Hắc Toàn ra lệnh – Toàn lực đuổi theo! Phá tan phòng tuyến trước khi viện quân của chúng tụ hợp.
Toàn quân nghe lệnh rầm rộ tiến về phía trước, dẫn đầu vẫn là anh em nhà họ Tô. Vừa rồi bị rớt ngựa khi chưa giao phong với địch khiến Tô Trung mang một bụng nộ khí.
Sắp xếp của quân Văn Lang tuy bị nhìn thấu, nhưng xuất phát từ sự khinh thường của Văn Hắc Toàn, mọi thứ vẫn diễn ra như họ mong đợi.
Nhờ sự quen thuộc với địa hình, nên việc rút lui của quân Văn Lang không có quá nhiều khó khăn. Tuy quân Ân cũng có kỵ binh, nhưng số lượng không nhiều, vì hoàn cảnh chiến đầu không thích hợp. Thế là hai bên, một tiến một lùi vô cùng ăn ý.
Không lâu sau, quân núi Trâu đã hoàn thành nhiệm vụ trở về. Sau khi báo cáo thì họ lùi lại hậu quân để nghỉ ngơi và chăm sóc thương binh. Dù rất muốn ra trận, nhưng Gióng hiểu lúc này chưa thích hợp.
Đuổi sát theo sau, quân Ân cũng đã tiếp cận nơi Lang Báo đóng quân.
Chặn ngang con đường phía trước là rất nhiều công sự được làm từ tre, các chiến binh Văn Lang đứng phía sau. Rõ ràng, muốn vượt qua nơi này quân Ân không thể chỉ dựa vào vài nhóm quân tiên phong như trước đó.
Đã đến nơi này, hai bên cũng chẳng còn gì để nói với nhau, Văn Hắc Toàn nheo mắt nhìn về phía trước, ra lệnh:
- Vũ Nham, Trần Tịnh! Các ngươi cùng anh em họ Tô phá nơi này cho ta!
Đằng sau, hai tướng lĩnh bước ra nhận lệnh. Binh lính của bọn họ theo sát phía sau, xếp song song với những đội quân trước đó.
Theo một tiếng hô dài, bốn tướng quân và binh lính dưới trướng ồ ạt xông về phía trước.
Lang Báo ra lệnh:
- Những chiến binh Cơn Gió đen, hãy cầm giáo của mình lên, giữ vững hàng phòng thủ! Không để chúng vượt qua! Cung nỏ phía sau nhắm chuẩn, bắn ngay khi chúng lại gần.
- Tuân Lệnh! – Tiếng đáp lại đều rang của đội quân Cơn Gió Đen.
Đứng trước hàng ngàn quân địch đang lao tới, vậy mà quân đội dưới trướng Lang Báo không hề tỏ ra chút e ngại. Trong mắt họ chỉ có sát khí lạnh lùng, nhiều năm liên tục chiến đấu khiến họ không hề bị dao động bởi bất kỳ kẻ địch nào.
Phía quân Ân, lính thuẫn đi trước mở đường, ý định hất đổ những chướng ngại phía trước. Tuy nhiên ngay lần đầu tông hết sức vẫn không suy suyễn hàng rào tre được chôn dưới đất kia bao nhiêu.
Không để chúng lấy đà cho lần tông thứ hai, quân Văn Lang đã tấn công từ bên trong bằng những ngọn giáo dài, linh hoạt luồng qua khe hở của hàng thuẫn mà đâm vào kẻ đứng sau. Sau lớp chiến binh cầm giáo, là những chiến binh dùng cung nỏ, liên tục thay nhau bắn tên tấn công vào hàng sau của quân Ân.
Ban đầu quân Ân cứ nghĩ chỉ cần vài lần tông, sẽ dọn ra một đường tiến công thoáng đãng. Nhưng chúng không hề biết rằng những thân tre tươi này được chôn rất sâu, và độ dẽo dai khiến chúng sẽ bật lại sau khi bị tác động.
Thấy binh lính của mình tấn công thiếu hiệu quả, lại bị tiêu hao bởi quân Văn Lang. Bốn tướng quân Ân không hẹn mà cùng tiến lên mở đường, làm gương cho thuộc hạ. Chúng biết chỉ khi đẩy lùi quân Văn Lang sau lớp hàng rào, thì mới rảnh tay chân mà phá đi rào chắn này.
Sự tham chiến của Vũ Nham, Trần Tinh và anh em họ Tô đem đến hiệu quả rõ rệt. Quân Ân thấy tướng quân xông pha như thế thì sĩ khí tăng mạnh, ra sức chiến đấu.
Thấy có biến, Lang Báo lập tức chặn Tô Trung, Tô Tín lại. Phải nói khả năng chiến đấu của Lang Báo quả thật kinh người, dùng sức của một trung niên lại có thể áp đảo được hai tướng quân trẻ tuổi sung sức. Ngọn giáo của ông múa vùn vụt, đâm ra những đòn hiểm hóc bất ngờ, nhiều lần gần như đoạt mạng kẻ địch.
Nhưng hai anh em họ Tô đã sống với nhau từ bé, chúng có thể hiểu nhau qua từng ánh mắt. Chính vì vậy mà mỗi lần kẻ này bị rơi vào nguy hiểm, đều được kẻ kia viện trợ thoát khốn. Dù không thể đánh bại được Lang Báo, nhưng anh em nhà này đã khiến ông tạm thời không thể thoát thân.
Phía Vũ Nham và Trần Tịnh thì vô cùng khó khăn. Hai phó tướng của Lang Báo chỉ có thể kiềm chế phần nào, tuy vậy thế thua đã hiện rõ, không bao lâu sẽ bại.
Những tưởng chiến cuộc cứ như vậy sẽ bị quân Ân nắm trong tay, nhưng Hùng Huy Vương cũng phần nào đoán được chuyện này. Ông nói với Tào:
- Ra lệnh cho đội ná tre tấn công!
- Vâng thưa Vua! – Tào nhận lệnh rồi chạy về phía nhóm quân tù và phụ trách truyền tin.
Những hồi tù và vang lên liên tục theo một loại nhịp điệu khó hiểu nào đó.
Sau khi hồi tù và vang lên, ở hai phía chiến trường khá xa, hai đội chiến binh Văn Lang ẩn nấp ở đây lập tức hành động. Họ đặt đầu những thanh tre to bằng bắp chân người được chuốc thành mũi lao lên một thanh tre nằm ngang khác, phần đuôi tỳ vào dây thừng lớn, hai đầu dây thừng lại được kết nối với những cây tre cao lớn bên cạnh.
Theo tiếng hô hào, tám thanh niên to khoẻ ra sức kéo những thân tre ấy về phía sau. Dần dần những thân tre này bị uốn cong gần chạm đất.
- Phóng! – Người đội trưởng hô.
Những chiến binh nghe lệnh lập tức buông tay, thân tre trong trạng thái uốn cong lập tức bật lại, kéo theo những sợi dây thừng, đẩy mạnh vào các mũi lao tre. Những mũi lao ấy tạo ra từng tiếng xé gió, rồi bắn về phía quân Ân đang công phá hàng rào tre.
Tốc độ phóng của lao tre quá nhanh, quân Ân chỉ kịp thấy những gã đồng đội đột nhiên bị thứ gì đó xẹt qua rồi gục xuống. Đến khi nhìn kỹ lại vật ấy chúng mới biết những mũi lao kia đã xuyên qua hai ba tên mới găm sâu xuống đất.
Đến khi đợt lao thứ hai phóng đến thì tâm lý của những binh lính này đã vô cùng kinh sợ. Thứ vũ khí thô sơ này bằng cách nào lại có thể bắn đi mạnh như thế, loại cung nào mới có thể làm được chuyện ấy?
Không thể trách những binh lính Ân này, bình thường đã quen chiến đấu công thành chiếm đất, nay lại phải đánh nhau ở một môi trường hoàn toàn xa lạ.
Mà loại vũ khí này là một trong những loại được Gióng nghĩ ra trong lúc tập huấn ở núi Trâu, đặt tên là ná tre. Tuy thứ này sức công phá lớn, nhưng chỉ có thể áp dụng ở những nơi có nhiều tre. Hơn nữa độ chính xác của nó không hề lớn, tuy nhiên với mật độ dày đặc của quân Ân thì chỉ cần bắn đến nơi tự sẽ có kẻ trúng lao.
Văn Hắc Toàn thấy tiền quân đang hỗn loạn đã nhận ra vấn đề, hắn ra lệnh:
- Chí Long, Lâm Dũng! Hai người các ngươi công phá những chiếc nỏ hai bên kia cho ta! Đồng thời cử thêm hai ngàn quân viện trợ cho bốn tướng quân phía trước.
- Tuân lệnh đại tướng quân! – Chí Long và Lâm Dũng bước ra nhận lệnh.
Hai cánh quân ân mang theo gươm và khiên nhỏ chia thành hai đường tấn công về khu vực lắp đặt ná tre. Vì trang bị vũ khí nhỏ gọn, nên chẳng mấy chốc chúng đã chạy được nửa đường, xem chừng chẳng bao lâu sẽ phá được đội ná tre.
Đội ná tre của quân Văn Lang tựa như không biết kẻ địch đến gần, vẫn tập trung vào nhiệm vụ của mình. Từng đợt, từng đợt lao cứ thế bắn tới, gây ra thiệt hại to lớn cho quân Ân.
Tưởng chừng Chí Long và Lâm Dũng sẽ dễ dàng áp sát và phá huỷ những chiếc ná kia. Nhưng khi vừa tiến vào một khu vực khá trống trãi, những binh lính phía trước cảm thấy hụt chân, cơ thể mất kiểm soát ngã về phía trước.
Khi chúng định thần cũng là lúc từng cơn đau xé tim truyền đến, những cái chông tre xuyên qua lớp giáp da rồi đâm thủng người chúng.
Những tên phía sau vừa dừng chân bên mép hầm chưa thở ra một hơi đã bị đồng đội phía sau tông vào. Chúng chỉ kịp chửi một câu rồi cũng theo bước chân của nhóm quân đầu tiên.
Chí Long vốn nổi tiếng về sự linh hoạt, vừa thấy cảm giác hụt hẫng dưới chân đã lập tức đạp mạnh chân còn lại xuống đất, vì vậy mà thoát khỏi cảnh hoá thành thịt xiêng.
Lâm Dũng ở cánh còn lại thì chậm hơn một bước, tuy cũng né được phần lớn chông, nhưng vẫn bị một cây đâm vào đùi trái. Hắn nén cơn đau rút chông ra, quát lớn với binh lính của mình, muốn ổn định lại đội hình đang hỗn loạn.
Bỗng từ đâu xuất hiện vài trăm chiến binh Văn Lang ép lấy quân Ân từ hai bên mạn sườn.