Phong Lai Kinh Dạ

Chương 9: VĂN ĐÌNH DẠ (1)



Ta ngồi xếp bằng trên giường, căng thẳng đến mức cứ gãi gãi tấm chăn.

 

Người hầu vừa khuất bóng, ánh mắt Văn Đình Dạ lập tức trở nên tỉnh táo. Bước chân vừa rồi còn lộn xộn, lúc này đã nhanh nhẹn vô cùng, chỉ vài bước đã đến bên giường.

 

Hắn cứ mỉm cười mãi, ta thẹn quá hóa giận, giơ tay đ.ấ.m nhẹ lên vai hắn:

 

“Chàng cười gì?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Văn Đình Dạ tháo giày, bắt chước ta ngồi xếp bằng trên giường. Giá y đỏ thẫm ôm lấy vóc người cao gầy của hắn, dung nhan tuấn mỹ như ngọc, đẹp đến mức khiến người khác không nỡ dời mắt.

 

Hắn nắm lấy bàn tay đang đánh của ta, nhẹ nhàng bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ta đầy tình ý, đáp:

 

“Ta cười… vì cuối cùng cũng cưới được nàng, vui mừng quá đấy thôi.”

 

Văn Đình Dạ năm hai mươi hai tuổi, rốt cuộc đã thực hiện lời hứa khi tròn hai mươi.

 

Người hắn yêu thương nhất—Diệu Diệu của hắn—giờ đang ngồi trên hỉ sàng của hai người, chờ đợi hắn.

 

Ngoài cửa sổ, vầng trăng mười lăm vẫn tròn và sáng, tựa như vầng trăng họ từng ngắm qua biết bao lần. Ánh trăng ấy cứ thế lặng lẽ soi rọi, chứng kiến từng tháng năm dài đằng đẵng phía trước mà hai người họ sẽ đi cùng nhau.

 

-HOÀN CHÍNH VĂN-

 

NGOẠI TRUYỆN: VĂN ĐÌNH DẠ

 

01

 

Cuối xuân tháng ba, Nhị ca nói cha mẹ ở quê rốt cuộc cũng mềm lòng, đành cắn răng bán mấy mẫu ruộng tổ truyền, rồi dẫn theo tiểu muội lên kinh tìm huynh ấy.

 

Thường ngày ta hay nghe huynh ấy nhắc tiểu muội nhà mình thông minh đáng yêu, từ bé đã biết ngọt ngào ôm cổ huynh gọi “A huynh”.

 

Ta thì không tin lắm.

 

Mấy cô biểu muội bên phủ Vương thúc cứ như bầy khỉ con, gặp ta là hét ầm lên chẳng ngừng.

 

Vì vậy ta liền quấn lấy Nhị ca, đòi đi đón cùng.

 

Nhị ca đau đầu đẩy ta ra:

“Cái tính bám người của đệ còn chẳng kém gì Chu Diệu Phong.”

 

Thì ra muội ấy tên là Chu Diệu Phong – Dương Vân, Diệu Phong… nghe là biết ngay hai huynh muội.

 

Mang theo một bụng tò mò, rốt cuộc đến mùng ba tháng tư, từ sáng sớm Nhị ca đã dẫn ta đứng đợi ngoài cổng thành.

 

Chiếc xe ngựa mộc mạc lắc lư từng bước một từ đằng xa chầm chậm tiến lại, Nhị ca nở nụ cười rạng rỡ hiếm thấy, vừa phi ngựa lên đón vừa gọi to:

“Cha— Mẹ— Diệu Phong—”

 

Chiếc xe khẽ rung, một cái đầu tròn tròn ló ra từ cửa sổ xe.

 

Ta chẳng biết phải hình dung cảm giác lần đầu gặp Chu Diệu Phong thế nào nữa.

 

Có chút… lạ lạ.

 

Nàng có khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn long lanh, dưới đó là chóp mũi nhỏ xinh hơi tù tù, cười lên để lộ một chiếc răng nanh nhỏ nhọn như con mèo con vậy.

 

Mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, bên hông tết một b.í.m tóc thấp, cài vài đóa hoa nhung vàng nhạt lắc lư theo bước.

 

Giọng nói của Chu Diệu Phong cũng lạ lắm, thanh thanh giòn giòn, như quả mơ chín đầu tiên trong ngày xuân, chẳng hề giống mấy tiểu thư kinh thành hay cố làm điệu giọng.

 

Nàng phấn khích giơ tay về phía Nhị ca mà vẫy:

“A huynh— A huynh—”

 

Ta chìm đắm trong nụ cười là lạ ấy, không sao thoát ra được. Ta nghi nàng đã hạ cổ ta rồi, bằng không sao khi nàng đi đến trước mặt ta, ta vẫn không hay biết?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhị ca khoác vai nàng, giới thiệu với ta:

“Đây là nhị công tử của Thành vương, Văn Đình Dạ, nay ta và đại ca hắn đã kết nghĩa huynh đệ, muội cũng cứ gọi hắn là huynh trưởng đi.”

 

Đôi mắt như nai con của Chu Diệu Phong chuyển qua nhìn ta, ánh mắt ấy khiến ta toát mồ hôi lạnh.

 

Nàng ngoan ngoãn gọi một tiếng:

“Đình Dạ huynh trưởng.”

 

Một luồng nhiệt khí kỳ lạ từ lòng bàn chân ta trào lên ngực, rồi bốc hơi giữa không trung.

 

Ta luống cuống quay sang Nhị ca:

“Cữu huynh...”

 

Chu Diệu Phong: “?”

Chu Dương Vân: “?”

 

Ta gãi đầu gãi tai, cuối cùng nhảy phắt lên ngựa, bỏ chạy như trốn nợ.

 

Nửa đêm ta nằm trên giường, trợn tròn mắt oán thầm:

 

Chu Diệu Phong này chắc chắn có vấn đề!

 

Nhưng mà… hôm nay sao ta không nói nổi một câu vậy? Văn Đình Dạ! Ngươi không có cái miệng à!

 

02

 

Nghe Nhị ca nói, Chu Diệu Phong ở kinh thành không vui.

 

Ta liền xung phong nhận việc, muốn đưa nàng ra ngoại ô giải sầu.

 

Nhị ca lập tức dùng ánh mắt quét ta từ trên xuống dưới, hệt như muốn nhìn thấu tận xương tủy.

 

Ta ưỡn thẳng cổ, mạnh miệng:

“Đệ cũng coi như là huynh trưởng của nàng ấy, sao lại không thể đưa nàng ra ngoài?”

 

Nhị ca chậm rãi đặt bút xuống, giọng điệu ôn tồn nhưng sắc mặt bỗng chốc âm trầm hẳn:

“Huynh trưởng thì tất nhiên là có thể. Nhưng nếu ta phát hiện đệ có tâm tư không nên có với tiểu muội của ta…”

 

Khuôn mặt xưa nay luôn hiền hòa bỗng chốc u ám, bàn tay như móng chim ưng vươn qua bàn dài, túm lấy cổ áo ta, kéo sát đến mức ta có thể ngửi thấy mùi mực trên người huynh ấy.

 

“Đừng trách ta ra tay độc ác.”

 

Ta nuốt khan, cổ họng như bị bóp chặt, cười gượng:

“Sao… sao có thể chứ, sao có thể…”

 

Cuối cùng ta vẫn toại nguyện, đưa Chu Diệu Phong ra ngoại ô chơi suốt một ngày.

 

Ban đầu nàng có chút dè dặt, nhưng trên đường về thì đã hoàn toàn tan biến, nàng bám vào cửa sổ xe, cười rạng rỡ hỏi ta:

“Đình Dạ huynh trưởng, ngày mai huynh còn có thể đưa muội ra ngoài chơi không?”

 

Nói xong, hai má Chu Diệu Phong ửng hồng, ngượng ngùng nói thêm:

“Quy củ ở kinh thành nghiêm ngặt quá, A huynh nói không có ai dẫn thì không được ra ngoài. Nhưng mẫu thân thì bận rộn xem mắt cho A huynh, không có thời gian để ý đến muội.”

 

À phải, Nhị ca bây giờ vẫn chưa thành thân.

 

Ta vỗ ngực, hứa hẹn hùng hồn:

“Ta rảnh lắm! Sáng sớm mai ta sẽ đến đón muội ra ngoài.”

 

Lời đã nói ra, hôm sau ta dậy thật sớm, nhưng vừa đến đã bị Nhị ca chặn ngay trước cửa.

 

Nhị ca mặc triều phục, sắc mặt nghiêm nghị, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại:

“Đệ lại đến làm gì?”