Phong Lai Kinh Dạ

Chương 8



Ta nhún vai, giọng hờ hững:

 

“Tùy ngươi nghĩ.”

 

Mặt hắn đỏ bừng đến mức ngay cả trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ. Ta còn tưởng hắn sẽ tức đến hộc m.á.u mất.

 

Cuối cùng, Văn Đình Dạ nghiến răng bật ra ba tiếng:

 

“Tốt, tốt lắm!”

 

Hắn giận quá hóa cười.

 

Ta gật đầu:

 

“Ngươi thấy tốt là được. Đêm đã khuya rồi, mời vương gia về cho.”

 

Khi ta đưa tay đóng cửa, hắn lại giơ tay chặn lại.

 

Ta hơi nghi hoặc nhìn hắn.

 

Văn Đình Dạ mặt không biểu cảm, sải bước tiến lên, cúi người, dừng lại ở khoảng cách chỉ một tấc giữa hai chúng ta. Ta thậm chí còn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào mặt.

 

“Vậy thì ta sẽ ở lại… cùng tân lang của nàng hầu hạ nàng.”

 

Hai chữ “hầu hạ” hắn nhấn thật nặng.

 

Ta sững sờ đến nỗi nói không nên lời, lắp bắp:

 

“Cái… cái gì?”

 

Văn Đình Dạ bắt chước ta, nhún vai đầy bất cần:

 

“Nàng đã nhận lời lấy hắn thì được thôi, để ta làm lớn, hắn làm nhỏ, hai chúng ta cùng… chung vợ.”

 

15

 

Cả đêm ta không sao chợp mắt, sáng hôm sau thức dậy với hai quầng thâm to tướng dưới mắt.

 

Ta đứng trước bếp nấu cơm, còn Văn Đình Dạ ngồi cạnh nhóm lửa.

 

Ta rốt cuộc nhịn không nổi, hạ giọng gằn từng chữ:

 

“Rốt cuộc ngươi định làm gì?”

 

Văn Đình Dạ nheo mắt cười, vẻ vô tội:

 

“Thì đang đợi uống trà thôi mà.”

 

(Ngụ ý: đợi tân nương dâng trà cho “chính thê” =))).)

 

Hắn rõ ràng cố tình phá hỏng hôn sự của ta.

 

Ta quẳng cái xẻng nấu ăn xuống, nhẫn nại khuyên nhủ:

 

“Ta biết huynh có nỗi khổ riêng, nhưng chúng ta không có duyên. Ta thực sự sắp gả rồi. Nếu huynh còn đến trễ hai tháng, ta e rằng đã làm vợ người khác rồi… Hà tất phải thế này?”

 

Văn Đình Dạ vẫn nhóm lửa, đôi mắt sâu thẳm như dán chặt vào lò than rực đỏ.

 

“Hồi đó cha mẹ ta vừa bị lưu đày, từ một công tử được người người nịnh hót, ta rơi xuống thành con chuột chui lủi. Khi đến thôn Xuân Thủy, ta chẳng biết làm gì, cảm thấy bản thân chẳng khác nào một phế nhân. Ngày nào cũng nghĩ… hay là nhảy xuống sông cho xong.”

 

“Nhưng chính nàng đã nói với ta, phải sống cho thật tốt mới còn hy vọng. Là nàng… đã cứu ta.”

 

“Ngày đó, ả tiểu thư huyện lệnh đánh nàng đến sưng cả mặt, nàng vẫn còn muốn đứng chắn trước ta. Lúc ấy ta đã hạ quyết tâm: sau này nhất định phải cưới nàng, không để ai có thể bắt nạt nàng nữa.”

 

“Giờ… kẻ nào muốn cưới nàng, trừ khi bước qua xác ta.”

 

16

 

Ta ngồi xổm bên bờ sông lớn, uể oải nhặt đá ném xuống nước.

 

Ngày đông, dòng chảy cạn hẳn, chỉ lưa thưa một vài dòng nước yếu ớt len lỏi trong lòng sông. Đá ném xuống đến cả tiếng “tõm” cũng không nghe được.

 

Đến con sông này cũng như đang bắt nạt ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tức tối, ta hất toàn bộ đống đá vụn bên cạnh xuống nước.

 

Bên cạnh bỗng có người ngồi xuống, chắn lại cơn gió lạnh buốt.

 

Ta liếc qua, quả nhiên là Văn Đình Dạ.

 

Hắn liếc ta một cái, cất giọng:

 

“Ngồi xuống đi, ngồi xổm mãi không tê chân à?”

 

Câu nói này… sao nghe quen quá?

 

Ta ngẫm nghĩ một hồi, rồi đáp lại hắn:

 

“Ta không thích ngồi.”

 

Câu trả lời khiến Văn Đình Dạ bật cười. Hắn không để ý tới sự phản kháng của ta, nắm chặt lấy tay ta.

 

Tay hắn rất ấm, trong lòng bàn tay còn có những vết chai nhẹ, cọ vào da khiến ta thấy nhột nhạt.

 

Trong gió lạnh, ta lấy làm lạ khi hắn im lặng khá lâu. Ngẩng đầu lên, ta chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm của hắn – một ánh mắt đong đầy yêu thương mãnh liệt, xen lẫn cả đau lòng và áy náy.

 

Nước mắt ta không kìm được tuôn xuống, như những đêm ta khóc âm thầm, từng giọt nối tiếp chẳng dứt.

 

Văn Đình Dạ lúng túng lau nước mắt cho ta, sờ khắp người không tìm thấy khăn, đành kéo tay áo lên vụng về lau vội.

 

Hắn nghẹn ngào nói lời xin lỗi:

 

“Để nàng phải đợi lâu thế này… tất cả là lỗi của ta. Sau này, ta sẽ không bao giờ để nàng phải chịu khổ nữa.”

 

Ta tựa vào n.g.ự.c hắn, òa khóc nức nở, nước mắt nước mũi đều thấm ướt vạt áo hắn.

 

Hai người ôm nhau khóc một trận, đến khi đôi mắt ai nấy đều đỏ mọng như quả mận chín, cùng ngồi thẫn thờ bên bờ sông.

 

Văn Đình Dạ khẽ nhích lại gần, nở nụ cười lấy lòng, bàn tay đặt lên đùi ta:

 

“Diệu Diệu, theo ta về kinh thành thành thân đi. Ca ca nàng cũng rất nhớ nàng.”

 

Ta giơ tay hất phăng tay hắn ra, tiếng “bốp” vang lên giòn tan.

 

“Không phải huynh từng nói… muốn ở lại đây ‘cùng hầu hạ một thê tử’ sao?”

 

Sắc mặt Văn Đình Dạ lập tức tối sầm lại.

 

Nhìn vẻ mặt cứng đờ của hắn, ta không nhịn được phá lên cười.

 

Hắn thấy ta cười cũng bật cười theo, rồi đưa tay ôm lấy vai ta, siết chặt vào lòng.

 

Hắn thì thầm bên tai ta, từng chữ trầm khàn đầy cảm xúc:

 

“Ta sẽ không bao giờ… để nàng phải khóc nữa.”

 

17

 

Ngày đại hôn, ngay khi ta vừa mở mắt ra, đã có vô số người hầu vội vàng thay ta chuẩn bị mọi thứ.

 

Khoác giá y, búi tóc cao, tẩy mặt, từ phủ của ca ca ta đến vương phủ của Văn Đình Dạ, thực ra cũng chỉ cách nhau một con phố.

 

Ta đội phượng quan nặng đến choáng váng, đầu ong ong cả lên, bị ca ca cõng thẳng vào kiệu hoa.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Kiệu hoa chỉ khiêng quanh hai phủ một vòng tượng trưng, còn chưa kịp ngồi nóng chỗ, ta đã bị Văn Đình Dạ đưa tay kéo ra ngoài.

 

Đến tân phòng, ta vừa ngồi xuống, nhóm nha hoàn đã vội vã tới tháo bỏ khăn trùm đầu, thay ta gỡ hết những món trang sức nặng nề trên tóc.

 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ta thoải mái nằm dài trên chiếc giường mềm mại, lúc này mới giật mình nhớ ra—cái khăn trùm đầu đó chẳng phải nên để cho Văn Đình Dạ tự tay vén sao?

 

Đêm khuya, tiệc rượu ngoài tiền viện vừa tàn, Văn Đình Dạ loạng choạng bước vào tân phòng, mùi rượu thoang thoảng trên người hắn. Lúc này ta đã no nê, thoải mái nằm trên giường xoa bụng.

 

Thấy hắn vào, ta hơi bối rối ngồi dậy.

 

Nhóm nha hoàn lặng lẽ lui ra, trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại ta và hắn.